Cô vội lắc đầu, lè lưỡi nói:” Không đi, coi như em chưa nói.”
Hàn Lận Quân mỉm cười, ngừng nói và tập trung lái xe.
sắp tới bãi đậu xe gần nhà Lâm Tu, đường ở đây tương đối nhỏ, có làn hai chiều, Hàn Lận Quân giảm tốc độ, lái xe từ từ.
Đột nhiên, Lâm Tu nhìn thấy mẹ Lâm đang đứng ở đầu ngõ, sắc mặt kinh hãi thay đổi, vỏ thức hạ thân trên xuống: “Là mẹ em!”
Hàn Lận Quân cũng nhìn thấy, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh:” Vậy thì sao?”
Lâm Tu cắn môi dưới, cúi người đi ngang ờ giữa hàng ghế đầu, nỏi:”Đừng để bà ấy nhìn thấy em ở trong xe của anh!”
Phản ứng của cô khiến Hàn Lận Quân rất tức giận, bất mãn cúi mặt xuống, hơi mím môi nói: “Sợ cái gì? Mẹ em nhìn thấy cũng không sao, cứ nói với bà ấy rằng anh là bạn trai của em!”
“Không được!” Lâm Tu vội vàng nói: “Em.. .Em vẫn chưa biết nói với mẹ như thế nào!”
Hàn Lận Quân cau mày muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ của cô, đành kim nén sự không hài lòng trong lòng, lẳng lặng phóng xe qua ngõ..
Xe đi qua trước mặt mẹ Lâm, mẹ Lâm vừa nhìn lên, màng xe đen kịt khiến bà không nhìn rõ tình hình bên trong xe, chỉ thấy bóng dáng một người đàn ông trẻ tuổi đang lái xe, bà cũng không quan tâm, nhanh chóng xoay người đầu sang một bên.
Hàn Lận Quân chậm rãi đậu xe cách cửa ngõ khoảng 100m, đạp phanh tay, liếc mắt nhìn người phụ nữ vẫn còn thu người như cũ, lạnh nhạt nói: “Được rồi, đã không nhìn thấy em rồi. ”
Lâm Tu thở phào nhẹ nhõm, từ từ đứng thẳng dậy, thận trọng nhìn ra khỏi xe, phát hiện mình đã đi qua ngõ, quay đầu lại lần nữa, tìm kiếm bóng dáng của mẹ Lâm, liền nhìn thấy bóng dáng vẫn đứng đó mong chờ.
Cô nhớ răng hai ngày trước, mẹ
Lâm cũng đứng đó đợi cô vừa đan áo len, mặc dù hôm nay bà không đan áo len, nhưng điều này chửng minh bà thậm chí không có tâm tư để đan áo len. Nghĩ đến điều này, cô Không khỏi rùng mình, mẹ Lâm nếu như nhìn thấy cô trở về trong xe của sếp lớn, nhất định sẽ kéo cô đến hỏi han, ừm, có lẽ sếp lớn cũng không thoát khỏi số phận bị bà tra hỏi, vậy rất xấu hổ!
Hàn Lận Quân bình tĩnh quay lại nhìn mẹ Lâm, ánh mắt không bằng lòng anh lại đưa mắt nhìn về phía Lâm Tu, từ góc độ của anh, anh có thể thấy rõ vẻ hoảng
sợ và xấu hổ trên gương mặt của người phụ nữ nhỏ, trong khi trong lòng anh đang không vui , anh cảm thấy nhịp tim nhói lên, như thể có thứ gì đó đang được ai đó nhẹ nhàng kích thích, và người kích thích chính là cô.
Lâm Tu khụt khịt mũi, ngồi thẳng dậy, vừa định nghĩ xem nên nói với Hàn Lận Quân như thế nào, tốt nhất là khiến anh quay đầu xe lại, lái xe đến trạm xe buýt ở ngã tư lớn, rồi giả vờ cứ như vậy trờ về sau khi tan sở bằng xe buýt. Nếu mẹ Lâm hỏi cô tại sao cô không lái xe đi làm, ừm … chỉ cần nói rằng hôm nay cô ngẫu nhiên
muốn đổi phương thức đi làm khác.
Vừa quay đầu lại, cô liền nhìn thấy Hàn Lận Quân đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt thâm thúy, đôi mắt sâu thẳm lóe lên màu sắc tươi tắn, đôi môi mỏng khẽ mím lại, cô thấy tim mình hẫng đi một nhịp, tức thì trở nên căng thẳng: “Sao…làm sao vậy?”
Hàn Lận Quân nhìn thẳng vào cô nói: “Phản ứng của em như vậy khiến anh nghĩ rằng hai chúng ta giống như … một đôi yêu đương vụng trộm, trốn tránh để không ai
phát hiện ra. rất …kích thíc ~ ”
M
QflQ
…” Lâm Tu há to mồm trợn to hai mắt, không thể tin được chính mình thật sự bị anh… dùng ngôn ngữ đùa giỡn! “Anh…anh đang nói nhảm nhí gì vậy?” Cô cảm thấy trên mặt nóng bừng bừng, nhất định là cực kỳ đỏ bừng.
Hàn Lận Quân nhướng mày, câu môi, gằn từng chữ: “Em không hiểu? Anh nói, chúng ta giống
như …”
“Được rồi, đừng nói!” Lâm Tu không ngờ anh sẽ lặp lại như vậy. Ngay lập tức cảm thấy chủ đề này không thể tiếp tục nói nữa. Nếu cô còn ở trong xe thêm một giây nữa, cô sẽ bị thiêu rụi mất. Ông chủ xấu xa này … Không thể nào, kẻ cả khi cô bị mẹ Lâm bắt gặp, cô cũng phải lao xuống xe! “Em đi đây!” Cô định với tay nắm cửa mở cửa xe.
Hàn Lận Quân nhanh chóng kéo cô lại: “Đi mà không nói lời nào?”
Khi anh chạm vào, Lâm Tu trong tiềm thức muốn thoát ra, nhưng anh tuy sức lực không lớn nhưng
lại rất vững vàng, bàn tay to quấn lấy cổ tay mảnh khảnh của cỏ. Cô xoắn trái và phải vẫn không thể thoát ra được, cô không thể không nhìn chằm chằm vào anh giận dữ, quẫn bách nói:” Tỏ vẻ cái gì? Mau thả em ra!”
Bỏ qua sự giãy dụa của cô, Hàn Lận Quân hơi hơi dùng lực một chút đã kéo cô ngã về phía mình, Lâm Tu lập tức mất trọng tâm, cô hô lên một tiếng, bổ nhào về phía người đang ở ghế lái xe, Hàn Lận Quân hợp thời buông lỏng tay cô ra, theo quán tính dễ dàng ôm cỏ vào trong ngực, trên khuôn mặt
tuấn tú nở một nụ cười xấu xa, cúi đầu hôn xuống đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch lên của cô…
Lâm Tu mở to mắt, anh đang trực tiếp hôn cô nên chỉ có thể lảm nhảm phản đối, nhưng lại càng khiêu khích anh ôm chặt cô vào lòng.
Tay cô khẽ run, vô thức đưa lên nắm lấy cổ tay áo khoác vest của anh.
Đến đầu ngõ, mẹ Lâm bối rối nhìn về hướng đường, tự lẩm bẩm một mình: “Quái lạ, sao CÒN chưa về? Nếu tăng ca thì cũng
nên gọi điện thoại về chứ, gạo ta cũng đã bỏ vào ngâm rồi nha …”
Sau lưng bà, bố Lâm từ trong nhà bước tới, chỉ vài bước sau bà, ông nói:” Còn chưa đợi được người?”
Mẹ Lâm nói:” Đúng vậy, con bé còn chưa gọi điện thoại về trong nhà sao?”
“Không có” Bố Lâm bước đến bên bà, nhìn về hướng con đường và nói: “Tôi nghĩ bà suy nghĩ quá nhiều rồi. Không phải chỉ là một bó hoa thôi, bà cứ rối rắm cả ngày, nếu có nghi ngờ gì
thì khi nào nó về cử hỏi con bé? Tại sao lại phải đứng đây để chặn nó làm gì? “