Chương 758
Kết quả là vẫn chưa ân trứng kẹo gừng do Hàn Lận Quân làm, bởi vì …
Ồng chủ lớn lại làm cháy trứng.
May mắn thay, mẹ Lâm nhanh chóng đi tới, mang theo 5 cái trứng tạm thu được từ nhà, đặc biệt chuẩn bị cho Lâm Tu.
Khi nhìn thấy món àn mà Hàn Lận Quân làm cho Lâm Tu, phản ứng của bà:”… @@. @”
Nhưng bà ngạc nhiên vì tháy anh thực sự đã tự tay nấu cho Lâm Tu, đường đường là một chủ tịch còn có thể có phần tấm lòng này cũng rất làm cho người ta cảm động.
Mẹ Lâm: “Để mẹ làm, con đi đun chút nước nóng để lau mặt cho Lâm Tu.”
Hàn Lận Quân: “Dạ, để con giúp cô ấy đánh răng trước.”
Mẹ Lâm: “Phụ nữ mới sinh không được đánh ràng!”
Hàn Lận Quân. :” ” Thật đúng là có quá nhiều quy tắc!
Tuy nhiên, không thể đánh răng trong một tháng …
Tâm trạng của Hàn Lận Quân lúc này thật rối bời.
Mẹ Hàn cũng xuống sớm, một trong hai bà mẹ chăm sóc Lâm Tu, người còn lại chăm sóc cho bé con, nhưng họ cũng rất thoải mái.
Lâm Tu án sáng xong lại cho bé con ăn, mắt bé con vẫn chưa tập trung nên chỉ có thể dựa vào khứu giác và bản năng để tìm thức án, hình như hôm qua cho con bú nên mới làm cho bẻ con nhớ đến cảm giác ăn ngon này, rất hưng phất mà vùng vẫy hai tay bổ về phía Lâm Tu.
Lâm Tu vội vàng ôm lấy thân thế mềm mại của bé con, tình mẫu tử trong tích tắc bùng nồ, cô vén áo lên chuẩn bị…
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cồ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Lận Quân đang ở cách đó vài bước.
Hàn Lận Quân cũng đang đút tay vào túi quần nhìn cô, trên mặt lộ ra một nụ cười nông cạn, khi nhìn thấy ánh mắt của cô, khóe môi anh càng cong hơn, cũng không hề né tránh.
Lâm Tu đỏ mặt chần chừ một lúc, đứa bé đợi một lúc rồi mà vẫn chưa được ăn, cũng sắp khóc sướt mướt.
Mẹ Lâm nhẹ mắng: “Làm gì vậy? Mau cho con án đi!”
Cô nghiến ráng, vén quần áo lên, hướng về phía cái miệng nhỏ nhắn của đứa bé.
Đứa bé ngay lập tức mút mạnh một cách thèm thuồng.
Tuy nhiên, mẹ Hàn đã nhìn thấy ánh mắt giao tiếp giữa đôi trẻ và nở một nụ cười rõ ràng trên khuôn mặt.
Hàn Lận Quân nhìn chằm chằm phương hướng cho bé bú, nhìn đứa nhỏ đang cố gắng ăn, ánh mắt không khỏi mềm nhũn.
Người phụ nữ của anh, con của anh…
Đứa trẻ đã án uống no say, Mẹ Lâm định bế bé lên cho bé ợ thì mẹ Hàn nói: “Tiểu Quân, lại đây, nhiệm vụ Ọ’ hơi cho bé con là của con.”
Mẹ Lâm liếc nhìn mẹ Hàn, thấy bà ấy cố ý nên gật đầu nói với Hàn Lận QUân:” Đến đây, giao cho con.”
Hàn Lận Quân do dự.
Mẹ Hàn cau mày nói: “Làm sao vậy, tồng giám đốc xấu hồ khi chám sóc con sao? Đâu là con trai của con, chẳng là
muốn các mẹ mãi làm giúp con sao, còn mình thì mặc kệ mà đi làm ông chủ sao?”
Hàn Lận Quân bất lực nói: “Con không phải xấu hồ, chì là con SỌ’ không biết nặng nhẹ …”
Nói là nói vậy, nhưng anh vẫn cam chịu và bước tới, Ồm lấy đứa trẻ bằng cả hai tay, và đề bé nằm ngnang trên tay anh .
“Vừa mới án no đó, con đề cho bé thẳng ở trên tay con, nằm trên vai con.”
Hàn Lận Quân hôm qua nhìn thấy bọn họ làm việc này, còn tưởng rằng dễ dàng, nhưng khi đến lượt anh đột nhiên lại trở nên khó khàn.
Đứa trẻ mềm đến nỗi không ngóc đầu lên được.
Mẹ Lâm không chịu nồi nữa nên vội vàng chỉ tay: “Ngồi đây, một tay ôm lấy mông thằng bé, một tay bảo vệ đầu thằng bẻ, để dựa vào vai con, đúng rồi, sau đó dùng tay vỗ nhẹ vào lưng thằng bé. ”
Hàn Lận Quân cũng vụng về làm như vậy.
Mẹ Hàn nói: “Tay của con thật sự không biết nặng nhe, đừng có vỗ, chì cần vuốt ve là được.”
Hàn Lận Quân lại làm như vậy, cảm thấy trong tay cỏ một quả bóng mềm khiến anh càng thẳng.
Cuối cùng, cuối cùng anh cũng ổn định lại, ngồi ở bên giường ôm con trai, sau đó nhìn vợ ngồi ở bên giường, lúc này lòng anh chợt mềm nhũn.