Hàn Lận Quân lái xe đến một nhà hàng tây khác với lần trước, chắc là nhớ lại trải nghiệm khó chịu khi gặp bạn trai cũ của cô lần trước, hôm nay anh đã đặc biệt đặt một ghế lô riêng.
Hai người được người phục vụ dẫn đến một căn phòng yên tĩnh, bên trong có chút buồn, sau khi Hàn Lận Quân bước vào liền cởi áo khoác đặt lên giá treo áo khoác bên cạnh, Lâm Tu nhìn thấy liền muốn cời ra, nhưng cô thấy Hàn Lận Quân quay đầu lại nhìn minh chằm chằm, trong lòng
đột nhiên trở nên xấu hổ, đưa tay túm lấy vạt áo phía trước, không cởi ra, không kéo vào, ngẩn người một lúc.
Hàn Lận Quân dường như nhìn ra tình cảnh khó khăn của cô, khẽ mỉm cười, nhìn sang chỗ khác “thông cảm” quay đầu hỏi người phục vụ: “Hôm nay có món ăn nào đặc biệt không?”
Lâm Tu nhân cơ hội này bước sang một bên, cởi áo khoác, treo áo khoác lên giá treo áo khoác. Cô định ngồi đó thì nhận ra Hàn Lận chỉ thản nhiên treo áo khoác lên giá mà không dùng mắc áo.
Nó trông giống như một chiếc áo khoác len cao cấp tội nghiệp chồng chất lên nhau đến nỗi cô cảm thấy xót xa khi nhìn thấy nó.
Vì cô thường xuyên tiếp những khách hàng quan trọng và có kinh nghiệm gửi những bộ quần áo có giá trị để giặt cho khách nên nhìn sơ qua cũng có thể thấy chất lượng của quần áo. Đây là phong cách đặt làm thủ công thuần túy. Nó chắc chắn đáng giá rất nhiều tiền, nhưng thật đáng tiếc, lại đi với một người chủ không để ý đến nó ~
Cô lén lút liếc nhìn người đàn
ông trên bàn, anh đang nghiêm túc nhìn xuống thực đơn, còn người phục vụ bên cạnh anh nhiệt tình giới thiệu món chủ đạo cùa tuần, cũng không chú ý tới bên này, vì vậy cô quay lại giá treo áo khoác một lần nữa.
Hàn Lận Quân nhìn thực đơn, nhưng sự chú ý của anh đều đổ dồn về phía Lâm Tu, cảm thấy cô treo quần áo đã lâu nên ngước mắt lên nhìn, anh sững sờ một lúc, sau đó nhếch môi thả lỏng cơ thể, ngả người ra sau, hơi nheo mắt quan sát động tác của người phụ nữ nhỏ kia.
Quay lưng về phía anh, Lâm Tu cầm lấy chiếc mắc áo bên hông, cố gắng vén chiếc áo khoác len dày của anh lên, cho gọn gàng rồi treo lên móc trên cùng của mắc áo, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt ve nhẹ cổ áo khoác, như thể cô rất cẩn thận và nâng niu.
Vừa quay đầu, đã đập vào là đôi mắt đen sâu ý cười, cô nhất thời sửng sốt, sau đó mặt nóng lên, giống như bị phát hiện một số bí mật nho nhỏ, rất xấu hổ, cô nhanh chóng nhíu mày.
Hàn Lận Quân cười khẽ, vòng
hai tay thoải mái nhìn cô cười.
Nụ cười bất ngờ của anh khiến người phục vụ sững sờ, không hiểu sao mình đang giới thiệu tốt thì anh lại cười như vậy? Trong lúc nhất thời liền mơ mơ màng màng .
Lâm Tu mím môi đi tới, ngồi xuống đối diện anh, cố ý tránh ánh mắt của anh mà tập trung vào thực đơn trên bàn.
“Em muốn ăn gì không?” Hàn Lận Quân hỏi.
Lâm Tu lật qua các set bít tết, bít
tết thăn gì, bít tết xương chữ T, thịt thăn … Chúng chỉ là bít tết nhưng có nhiều tên gọi khác nhau. Cô không tìm hiểu nhiều về bít tết nên chỉ chỉ vào một món: “Tôi muốn cái này. Bò bít tết Edinburgh.” Nó trông mũm mĩm và dễ thương.
Người phục vụ nhìn nó và nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã bán hết cái này rồi, chúng tôi có thể lấy cái khác được không?”
Lâm Tu nhướng mày, đành phải tiếp tục chọn móm khác.
Nhưng Hàn Lận Quân cau mày,
bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, mở ra một trang, là một gói thẻ aap, từ trong đó lấy ra một phiếu thẻ điện tử, đưa cho người phục vụ, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cần một phần bò bít tết Edinburgh, cô đi phòng bếp kiểm tra xem có không!”
Thái độ của anh rất cứng rắn, người phục vụ nhìn trang điện thoại, sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng nói:” Vâng, tiên sinh đợi một chút.” Không nói hai lời liền rời khỏi ghế lô.
Lâm Tu có chút kinh ngạc nhìn Hàn Lâm Quân đang cầm di động đăng xuất ra một trang nào đó:”Không phải nói đã bán hết rồi sao? Tại sao lại để cô ấy đi hỏi? ”
Khi Hàn Lận Quân đối mặt với cô, vẻ mặt tự nhiên lại dịu đi:”