Chương 782
Cả nhà cô nhỏ sáng sớm đã đến nhà họ Lâm, bà ta định tìm mẹ Lâm, nhưng cha Lâm đã mở cửa cho bà ta, nhưng bà ta đi theo vào nhà mà không thấy mẹ Lâm cho nên hỏi: “Anh cả, chị dâu đâu?”
Bố Lâm hút một điếu thuốc rồi từ từ ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, “Đi thám Lâm Tu.”
Khi cồ nhỏ nghe thấy điều này, đôi mắt bà ta lóe lên, và cau mày trách móc: “Sao không gọi bảo em? Em cũng có thể đi với chị ấy…”
Bố Lâm ngước nhìn cô nhỏ và không nói gì.
Người ta đi chám con gái đang ở cữ, bà ta đi theo làm gì? Ngồi lê đồi mách?
Nhân viên bảo vệ của tiểu khu Vân Cảnh Thịnh Thế nhìn thấy mẹ Lâm và Lâm Tiến đến, lập tức mỉm cười chào hỏi: “Chào dì, ngài lại đến thăm Hàn phu nhân nữa sao?”
Hàn Lận Quân đã nói với bảo vệ tiểu khu rằng nếu người nhà họ Lâm đến thì không cần đáng ký, chỉ cần đến trực
tiếp cho qua là được, vì vậy mọi người tại tiểu khu đều luôn lịch sự khi nhìn thấy họ.
Mẹ Lâm cũng cười đáp lại với anh ta, đi vào qua cánh cửa nhỏ, cùng Lâm Tiến đi về phía tòa nhà của nhà Hàn.
Trên tầng 16, Lâm Tiến bước tới và bấm chuông cửa.
Bọn họ cứ tưởng là dì Tề ra mở cửa, nhưng không ngờ Hàn Lận Quân đang đứng bên trong cửa.
“Mẹ, chào buổi sáng, Lâm Tiến cũng đến sao?” Hàn Lận Quân lùi lại, đứng đó, một tay đút túi, mìm cười với họ.
“Chào buổi sáng.”
Lâm Tiến hơi kinh ngạc, “Anh rể hôm nay không đi làm sao?”
Hàn Lận Quân cười tựa tiếu tựa phi: “Em có cuối tuần thì đương nhiên có anh cũng có, cũng không thể hoạt động như một cái máy mỗi ngày.”
Lâm Tiến cười, “Em không gặp anh rể khi đưa mẹ qua đây vải lần trước, cho nên trong tiềm thức mới cảm thấy hôm nay tới đây cũng sẽ không gặp được anh, nhất thời không nhớ tới hôm nay là cuối tuần.”
Hàn Lận Quân đóng cửa lại vỗ vỗ vai cậu cười, hỏi:” Mẹ, hai người ăn sáng chưa? Đế dì tề nấu gì cho hai người nhé? ’’
” Không cần phiền toái, chúng ta trước khi ra ngoài đã ăn rồi” mẹ Lâm nói,” Mẹ vào xem Sâm Sam.” Không thể đợi được nữa.
“Sâm Sâm đang ở trong phòng của con.” Hàn Lặn Quân nhắc nhở.
Hàn Lận Quân và Lâm Tiến đi theo sau mẹ Lâm vào phòng, phòng làm việc và phòng ngủ ở đối diện nhau, rõ ràng là Hàn Lận Quân đang đi đến phòng làm việc, Lâm Tiến ở cửa phòng nói: “Anh rể, anh đang bận sao. Em cũng đi gặp chị gái.”
Hàn Lận Quân khẽ gật đầu,” Buổi trưa ở lại ăn cơm, đừng vội vàng rời đi.”
” Dạ được.”
Sau khi Lâm Tiến vào cửa hai bước, cậu dừng lại, và nhìn chằm chằm vào phòng làm việc.
Hàn Lận Quân một tay đút túi quần, chậm rãi đi tới bàn ngồi xuống, đeo tai nghe đặt trên bàn, quay lưng ra cửa nhìn
máy tính màn hình cong trước mặt, sau đó giọng nói trầm thấp của anh vang lên – một đống từ ngũ’ mà cậu chưa từng nghe bao giờ …
Phản ứng bình tĩnh và lời nói dứt khoát của anh khiến trong lòng Lâm Tiến dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Anh rề của cậu thực sự là lợi hại!
Lâm Tu nhận thấy cậu vẫn đứng cạnh cửa, liền hỏi: “Lâm Tiến, em làm sao vậy?”
Lâm Tiến rất nhanh lấy lại tinh thần, trong lòng cỏ chút chộ dạ, “Cái đó… Em đang nghĩ, hiện tại anh rề đang nói tiếng nước nào …”
Lâm Tu cần thận lắng nghe, nói,” Chị thường nghe anh ấy nói mấy câu này, nhưng lần trước chị hỏi thì anh ấy nói là tiếng Ý.”
Lâm Tiến :”… @ Anh rề vậy mà còn biết cả tiếng Ý
sao?”
Lâm Tu nói, “ừm, anh ấy có thể nói năm hay sáu ngoại ngữ gì đó, và tiếng Ý là một trong số đó.”
Lâm Tiến đổ mồ hồi, đây là thao tác thần thánh gì mà cưỡi trên lưng ngựa!
Lâm Tu cũng thấp giọng nói: “Em ại đây cùng nghe.”
“Cái gì?” Tốc độ bước tới, nhưng động tác đẹp trai kiêu ngạo của anh rể vẫn còn ở trong đầu, khi nào thì cậu mới có thể giống như anh rể của mình?
Khỏ quá!