Chương 788
Cô lớn rất nhanh đã nghe máy: “Alo, chị dâu?’
Mẹ Lâm chậm rãi nói: “Ngày mai em có rảnh không? Ngày mai chị và nhà em nhỏ có hẹn đi Trường Thành, nếu em có thời gian thì cùng nhau đi dạo nhé.”
Cô lớn có vẻ không quá hào hứng: “Chị dâu, e rằng khồng đi được, công việc của em gặp chút khó khán, emai ngày nay đều ở bên ngoài, thật sự không thể có thời gian đi chơi được.”
Mẹ Lâm lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không?”
Cô lớn làm việc trong ngành xuất nhập khẩu, nói:” Tờ khai hải quan của hàng hóa có chút rắc rối, bọn họ bị giữ lại cảng đây, chuyển hàng đi, em đang nhờ người tìm mối.”
Mẹ Lâm: “Vậy sao…” Bà không hiểu điều này, và không thề nói bất cứ điều gì trong một thời gian.
Cô lớn: “Chị dâu, chị và em gái cứ đi đi, mấy ngày nay em không thể rời đi. Cái kia…” Do dự một lát, cô lớn nói: “Chị dâu, em còn đưa cho cô 10.000 nhân dân tệ…”
Mẹ Lâm: “Em nói bậy bạ gì vậy! Làm ăn cho tốt đi. Em gái em có lẽ sẽ phải ở lại Hoa Thành thêm vài ngày nữa. Em xử lý mọi chuyện tốt rồi thì nói với chị một tiếng, đến lúc đó mọi người cùng nhau tụ họp.”
CÔ lớn:” Được, chị dâu.”
Mẹ Lâm tắt điện toại, hạ mắt không biết suy nghĩ cái gì, Lâm Tiến nâng mắt nhìn bà, nói:” Con đã nói cồ cả không tới đúng không?”
” ừm.” mẹ Lâm rầu rĩ lên tiếng.
Lâm Tiến cắn hai ba miếng xong, dùng khán giấy lau miệng, nhìn thấy vẻ mặt u ám của mẹ Lâm, nghĩ đến cuộc nói chuyện giữa hai dì trong siêu thị nhỏ, ánh mắt cậu tối sằm lại.
Cậu muốn nói điều gì đó, nhưng không thể mở miệng, bởi vì cậu nhớ đến cuộc cãi vã giữa mẹ Lâm và dì Trương hai ngày trước, cuộc cãi vã đã đủ lớn, và mẹ Lâm có lẽ vẫn chưa bình tĩnh lại cho đến bây giờ, cộng với chuyện mấy người nhà cô nhỏ…
Cậu chợt thấy thương mẹ.
Ho khan một tiếng, muốn nói chút tin tức tốt trêu chọc mẹ,
cậu nở nụ cười thoải mái nói: “Mẹ, ngày hôm qua chúng ta tới nhà chị dâu con, mẹ không biết, con nói con cỏ hứng thú về AI, và anh rề đã dạy con rất nhiều thứ, con sẽ học AI từ anh rể, có lẽ con có thể trở nên lợi hịa như anh rể trong tương lai gần, mẹ, mẹ có thấy vui vẻ không?”
Mẹ Lâm không biết AI là gì, nhưng bà đã nghe cậu nói về nỏ có liên quan đến Hàn Lận Quân thì cũng rất vui, và cười nói: “Pất vui, sau này nhwos nghe lời anh rề của con và đừng gây rắc rối cho anh ấy.”
Lâm Tiến: “Cơn biết.”
Tiểu Sâm Sâm hồm nay đã được mẹ Hàn và Hàn Tố Vi bế đi tiêm phòng, vì vậy không thể tắm rửa, vì vậy Lâm Tiến đứng cạnh phòng tắm và nhìn dì Tề lau người cho bé.
Sâm Sâm rất nghe lời, cán bản không khóc, hưởng thụ được người khác lau cho thoải mái, đôi mắt to liếc nhìn Lâm Tu, thỉnh thoảng vung vẩy bàn tay nhỏ bé.
Lâm Tu mỉm cười với bé, anh chàng nhỏ mở miệng và phun ra một bong bóng đề đáp lại.
Lâm Tu không nhịn được cười.
Hàn Lận Quân vào phòng nhặt tài liệu còn sót lại trên bàn cà phê, nghe thấy tiếng cười của cồ liền ngước mắt nhìn sang: “Em cười gì vậy?”
Lâm Tu chỉ vào Sâm Sâm nói: “Không biết tại sao con lại thích thổi bong bóng như vậy, lại không thích cười bằng việc thổi bong bóng đi, em đang nghĩ có nên đổi tên bé con gọi là bong bóng hay không-”
Hàn Lận Quân đi tới đứng lên bên cạnh cô, nhìn vào bồn tắm bên trong.
Khi Sâm Sâm nhìn thấy anh, bé mở miệng và tạo ra một bong bóng khác, như thể đó là yêu thích.
Lâm Tu buồn cười, xoay người ôm eo Hàn Lận Quân, tựa
vào trên ngực anh cười.
Hàn Lận Quân có chút bất đắc dĩ, đưa tay ôm eo cô.
Dì Tề đã lau nửa người trên và đang lau nửa người dưới của bé, dì ấy cười nói: “Có lẽ Sâm Sâm hẳn là chấp nhận cái tên ‘Sâm Sâm’ này, và bây giờ bẻ đã phản ứng với việc gọi mình, nếu đột nhiên thay đồi sẽ làm cho bé sinh ra nghi hoặc.”
Lâm Tu nói: “Quên đi, gọi là Sâm Sâm đi, em thấy nghe cũng hay.”
Hàn Lận Quân nhẹ giọng nói: “Chỉ cần em thích là được.”
Lâm Tu mím mồi cười, hai gò má ửng hồng nhìn anh .
Hàn Lận Quân cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng cùa cô.
Sâm Sâm nhìn thấy vậy thì đột nhiên trở nên phấn khích, vẫy bàn tay nhỏ bé của mình và hét lên “Wow, wow, wow”.
Hai người nhanh chóng tách ra, Lâm Tu đỏ mặt và nhìn Sensen bẻ thực sự còn cười toe toét!
Cô lập tức xấu hồ, hôn chồng vậy mà còn bị con trai — ừm,
ngay cả đứa con trai mới tròn một tháng tuồi cũng nhìn thấy, có chút xấu hổ ~
Cô vội đẩy Hàn Lận Quân ra, nhỏ giọng nói: “ Anh đi làm việc của anh đi.”
Hàn Lận Quân cười khẽ, lại hôn lên má cô một cái, quay người bước đi.
Lâm Tu quay người nhìn vào bồn tắm bên trong, cũng may dì Tề nghĩ rằng Sâm Sâm sau khi được xoa bóp nên thấy thoải mái hơn, vì vậy dì ấy cũng không nhìn qua, nếu không cô thực sự sẽ xấu hố chết mất.