Chương 791
Mẹ Lâm vẻ mặt mơ hồ, “Không có, chuyện của em chị cán bản không hiểu.”
Cô lớn có chút kích động, “Vậy làm sao cậu ấy biết được nhau? Kỳ quái. . .”
Mẹ Lâm: “Xảy ra chuyện gì?”
Cô lớn: “Không phải em đã nói với chị lả lồ hàng mới nhất của công ty chúng em bị giữ lại cảng vì vấn đề khai báo hải quan sao? Em đang tìm người có liên quan đế giải quyết, nhưng họ khẳng định sẽ không nhập sai mã cho chúng em, mã này chúng em dùng tốt đã lâu, sản phẩm không cỏ thay đổi, làm sao có thề sai mã?”
Mẹ Lâm:” Vậy rốt cuộc sao lại như thế?”
Cô lớn: “Sau đó, bằng cách nào đó, người hải quan đã liên lạc với chúng em và giúp chúng em kiểm tra. Hóa ra đó là một chính sách mới vừa được đưa ra, quốc gia đã hợp nhất mã của sản phẩm này với sản phẩm khác, vì vậy đó là lý do tại sao hàng hóa của chúng em ‘ số hiệu không phù hợp’, và tất cả hàng đều bị giam giữ.”
Mẹ Lâm: “ồ, đã được giải quyết chưa?’
Cô lớn: “Đã giải quyết xong, hải quan hôm nay liên lạc với chúng em chỉ để xử lý nó cho chúng em, tất cả các thủ tục đã hoàn thành hết rồi, và hàng hóa có thể được chất lên tàu và gửi đi vào ngày mai
Mẹ Lâm rắt vui khi nghe giọng điệu của cô lớn, và bà cũng rất vui, “Vậy sao em lại nói là Tiểu Hàn có giúp em chứ? ”
Cô lớn: “Là người của hải quan nói. Vừa rồi chúng em có mời người cùa hải quan đi ăn tối. Họ hỏi chúng em có biết Hàn tổng của tập đoàn Cảnh Hoa không. Em nghĩ có gì đó không ồn, bên kia cho biết chính Hàn tồng đã gọi cho họ và yêu cầu họ giải quyết vấn đề này cho chúng em càng sớm càng tốt. Chỉ vì Hàn tồng nói điều gì đó mà chuyện của em đã được giải quyết tất cả các vấn đề đang trì hoãn trong một buổi trưa! Em nghĩ rằng là do em đã đề cập vấn đề này với chị ngày hôm qua, em còn tưởng là chị đã nói với cậu ấy.”
Mẹ Lâm cũng rất kinh ngạc, “Chị thật sự không nói với thằng bé, không biết làm sao thằng bé biết được.”
Cô lớn: “Cậu ấy đã giúp đỡ chúng em rất nhiều. Nếu hàng hóa bị mất, sẽ phải trả 700.000 đến 800.000 nhân dân tệ. Mấu chốt là cậu ấy không nói bất cứ điều gì về sự giúp đỡ đỏ mình. Nếu những người ở hải quan không đề cập đến điều đó, em thậm chí còn không biết về điều đó!”
Mẹ Lâm cười và nói:” Hẳn là ở trong khả năng của thằng bé, cỏ thể giúp nên thằng bé giúp đỡ một phen.”
Cô lớn: “Còn không phải sao? Công ty của chúng em không là gì so với cậu ấy, mối quan hệ mà chúng ta tìm không thấy thì đối với họ chỉ là một bữa sáng, chỉ là không nghĩ tới cậu ấy vậy mà lại không nói tiếng nào giúp đỡ như vậy… Vì vậy, chị dâu, em muốn xin chị hẹn cậu ấy ra ngoài, em muốn mời cậu ấy một bữa cơm và mặt đối mặt cảm ơn.
Mẹ Lâm nói một cách lịch sự: “Chuyện này không cần thiết chứ? Nếu thằng bé đã chọn âm thầm giúp đỡ nên chắc chắn nó cũng không muốn điều nảy..”
Cô lớn : “Nhưng nếu chúng em đã biết nội tình, sao có thề không bày tỏ chút gì chứ? Bằng không, Hàn tổng sẽ nghĩ thế nào? ’ sao người thân của Lâm Tu lại thiếu hiểu biết như vậy?’. Có nhận hay không là tùy cậu ấy. Có đề cập hay không là quyền của chúng ta, chị dâu, chúng ta phải đế cho Lâm Tu có mặt mũi, đừng để mọi người nghĩ rằng là người thân của Lâm Tu không biết cách làm người. ”
Mẹ Lâm cũng nghĩ đến lý do tương tự, nói: “Vậy để chị hỏi giúp em một chút.”
Cô lớn: “Được, Hàn tổng có thể hẹn bất cứ khi nào cậu ấy
thấy thuận tiện. Chắc cậu ấy có lịch trình bận rộn, chúng em nghe theo sắp xếp bên phía cậu ấy là được rồi.”
Mẹ Lâm: “Được.”
Cô lớn: “Nhân tiện, nếu chúng ta đã muốn án cơm, vậy thì mời luôn cả gia đình của em gái, dù sao, những người muốn mời đều là người thân của nhà chúng ta.”
Mẹ Lâm bình tĩnh nhướng mày, “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, ngẩng đầu liền thấy cô nhỏ đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm bà.
Cô nhỏ: “Chị em nói cái gì vậy? Ai giúp ai?1
Mẹ Lâm thản nhiên nói: “Cô ấy nói làm án gặp chút khó khán, là Tiểu Hàn giúp cô ấy, nhờ chị giúp đỡ hẹn người ra ngoài, mời đối phương ăn cơm cảm ơn.”
Cô nhỏ: “Yo, vậy thì phải mời cậu ấy àn cơm.”
Mẹ Lâm: “ừm, em ấy nói nhà em cũng đi cùng đi.”
Cô nhỏ tràn đầy hứng thú: “Khi nào?”
Mẹ Lâm: “Còn chưa biết, chị còn phải hỏi Tiểu Hàn một chút xem lúc nào nó rảnh.”
Cô nhỏ chỉ vào điện thoại di động: “Vậy chị mau hỏi đi.”
Mẹ Lâm : “Chờ ngày mai chị tới chỗ Lâm Tu rồi sẽ hỏi lại.”
Cô nhỏ: “Em đi cùng chị được chứ?’