Chương 792
Mẹ Lâm liếc cô nhỏ một cái, “Chị đến đó cả ngày, buổi tối mới về. Ban ngày Tiểu Hàn không có ở nhà, kỳ thực chị là muốn ờ cùng Lâm Tu, cùng lắm thì chỉ có thề vội vàng trò chuyên với Tiểu Hàn hai câu, em xác định muốn đi cùng chị? Ngày mai nếu đi thì koong thể cùng mọi người đi chơi đâu.”
Cô nhỏ do dự nói,” Vậy…coi như thôi đi, chờ chị cả mời cậu ấy ăn cơm rồi gặp mặt chào hỏi cũng giống nhau thôi.”
Mẹ Lâm thản nhiên đáp một tiếng
Cô nhỏ lại gắp một miếng dưa hấu, cắn một miếng, cười nói: “Chị dâu xem, em nói chị quá khách sao với con rề đúng không? Kỳ thật cậu ấy cũng không coi chúng ta là người ngoài, nếu không thì làm sao có thể để bụng chuyện cùa chị cả mà đi giúp đỡ chứ? về sau nếu chị có chuyện gì hoàn toàn có thế nói với cậu ấy.”
Lâm Tiến cắn một miếng lớn dưa hấu, ném phần vỏ dưa hấu còn sót lại vào thùng rác, khịt mũi bất mãn hừ một tiếng, không nói gì, trong lòng oán trách: Là cô không coi mình là người ngoài chứ? Cô dựa vào cái gì mà nó có việc thì có thề tìm anh rể của tôi? Cô là chị của tôi chắc?
Ngồi đối diện, cô nhỏ nghe thấy tiếng cậu khịt mũi, nhưng bọn trẻ đang xem TV, cô nhỏ không nghe rõ nên khó hiểu nhìn cậu: “Lấm Tiến, cháu vừa… cỏ nói gì sao?”
Lâm Tiến lạnh lùng nói: “Không có, cháu nhồ hạt dưa hấu.”
Cô nhỏ: “ồ…”
Mẹ Lâm nhìn Lâm Tiến, Lâm Tiến cũng nhìn bà, tức giận trong mắt cũng không có lắng xuống, bà nhìn thấy hết, có chút bất lực.
Sáng sớm hôm sau, mẹ Lâm dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng, làm bữa sáng cho bố Lâm, Lâm Tiến, rồi ra ngoài.
Bà biết Hàn Lận Quân đi làm lúc 9 giờ và rời đi lúc 8 giờ 30, nên hôm nay 8 giờ bà đã đến nhà họ Hàn, đúng lúc gặp Hàn Lận Quân và Lâm Tu đang ăn sáng.
Lâm Tu cũng ngạc nhiên vì bà đến sớm như vậy, “Sao hôm nay mẹ đến sớm như vậy?”
Mẹ Lâm thay giày ở hiên nhà, đưa cho cô quả trứng gà nhà mà bà mang theo, cười nói: “Mẹ nhó’ Sâm Sâm.”
Nhìn trong túi có bao nhiêu cân trứng, Lâm Tu kinh ngạc nói:” Mẹ, sao mẹ lại mang theo nhiều trứng như vậy? Rất nhanh là con đã hết tháng ở cữ rồi, sao có thề ăn hết được nhiều như vậy chứ?”
Mẹ Lâm:” Để trong tủ lạnh từ từ ăn, cho dù là đã hết ở cữ, Sâm Sâm không phải vẫn cần bú sữa sao? Trứng đường có tác dụng thúc sữa, con tưởng rằng chỉ vì một mình con thôi sao?”
Lâm Tu bĩu mồi, “Mẹ, mẹ vừa có Tiểu Sâm Sâm thì đã ném con sang một bên rồi!”
Mẹ Lâm:” Nhìn xem con đang nói cái gì? Chính con không phải là cùng Sâm Sâm mới tràn ngập tình mẫu tử sao?”
Lâm Tukhông thể phản bác cái gì, quay người cầm trứng đi vào phòng bếp, vừa ngẩng đầu liền thấy Hàn Lận Quân đứng bên bàn với cốc cà phê, trong đôi mắt đẹp trai đang nhìn cô là nụ cười.
“Anh cười cái gì?” Lâm Tu đi ngang qua anh, trừng mắt nhìn anh.
Hàn Lận Quân nhéo mặt cô, quay sang nói với mẹ Lâm: “Mẹ, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.’’ Mẹ Lâm đi tới, tươi cười chào hỏi.
Hàn Lận Quân: “Mẹ ăn sáng chưa? Con nhờ dì làm chút gì cho mẹ được không? ”
Mẹ Lâm ho một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Mẹ cũng chưa ăn.”
Hàn Lận Quân: “Sau này buổi sáng mẹ tới đây thì có thể ãn sáng với tụi con luôn, dì có thể làm thêm một suất.” Quay người lại, bảo dì Tề nấu một bát mì khác.
Mẹ Lâm trong lòng nóng lên, gật đầu nói: “Ha ha, được.’’
Lâm Tu đặt trứng đi tới, thu dọn bát ăn xong trên bàn, dùng giẻ lau lau, “Mẹ ngồi đi.
Mẹ Lâm vừa nói vừa ngồi xuống, đồng thời chào hỏi Hàn Lận Quân đang đứng bên cạnh Lâm Tu, “Tiếu Hàn, con cũng ngồi xuống đi, ẹm muốn hỏi con một chuyện.”
Sau đó Hàn Lận Quân cũng ngồi chéo xuống đối diện với bà. “Mẹ, mẹ nói đi.”
Mẹ Lâm: “Mẹ sẽ đi thẳng vào vấn đề, hôm nay mẹ sớm tới giúp cô lớn cùa Lâm Tu hỏi con một chút, chuyện phiền toái của cô lớn là con ra mặt giúp phải không?”