Chương 793
Hàn Lận Quân nhướng mày, cười tựa tiếu tựa phi, “Cô lớn đã biết rồi sao ạ?”
Đây là thừa nhận.
Mẹ Lâm nói: “Đã biết rồi, ngày hôm qua đã biết, còn tưởng rằng là mẹ nói với con, bởi vì hôm trước cô lớn có nói với mẹ chuyện phiền toái mình gặp hai ngày trước đó.”
Lâm Tu sắp xếp xong cũng đến ngồi cạnh Hàn Lận Quân, nghe mẹ Lâm nói vậy, cô tò mò quay sang Hàn Lận Quân và hỏi: “Thật sao? Anh đã giúp cô lớn sao? Sao thậm chí còn không nghe anh nói gì.”
Hàn Lận Quân: Chuyện nhỏ, chẳng qua là hôm qua trợ lý Nhậm ở hải quan có chút việc, gặp qua cô lớn ở nơi đó, cho nên mới chú ý tới, anh chỉ gọi một cuộc điện thoại mà thôi, cũng chưa nói là giúp đỡ cái gì.”
Mẹ Lâm nói: “Đó là chuyện nhỏ đối với con. Nhưng mà với cô ló’n thì không nghĩ như vậy về vấn đề này. Cuộc điện thoại của con có thể giải quyết vấn đề khiến cô lớn lo lắng nhiều ngày mà không cần nói một lời. Nếu những người ở hải quan không chủ động nói cho cô ấy biết chuyện của con, chuyện này có lẽ đã bị con giấu diếm.”
Hàn Lận Quân cười, “Giải quyết xong rồi sao ạ?”
Mẹ Lâm: “Giải quyết xong rồi, cô lớn nói hôm nay sẽ giao hàng đi.”
Hàn Lận Quân: “Vậy thì tốt,” Anh nhướng mày nói: “Mẹ đến đây só’m như vậy là để xác nhận chuyện này sao?”
Mẹ Lâm:” Ngoại trừ xác nhận chuyện này, cồ lớn còn nhờ mẹ đến hỏi con một tiếng, một là muốn nói lời cảm ơn với con, một nữa là muốn mời con án bữa cơm, con có thời gian không? Giành một chút thời gian gặp cô lớn.”
Hàn Lâm Quân đặt cốc cà phê xuống, nói: “Không cần đâu ạ, cô lớn quá khách khí.”
Mẹ Lâm:” Khách khí là khách khí, nhưng cô lớn chính là người như thế này, tính tình thẳng thắn và đối xử chân thành với mọi người, nếu người khác đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ nóng lòng muốn trả lại, tất nhiên, một bữa ăn chẳng là gì đối với con, nhưng nếu muốn cô ấy làm như không có chuyện gì xảy ra, cô ấy cũng cảm thấy khỏ chịu. Nhưng cô ấy cũng nói rằng mọi thứ tùy thuộc vào lịch trình của con, nếu con thực sự không thể sắp xếp thời gian, vậy thì quên đi, phần ân tình này cô ấy sẽ nhớ kỹ.”
Hàn Lận Quân: “Chuyện này nói cũng nghiêm túc. Cồ ây là
cô của Lâm Tu, cũng chính là cô của con, nếu cô ấy thật sự muốn mời, bữa cơm này phải là do tiếu bối là con đãi cô ấy, cô ấy không cần tốn tiền.”
Mẹ Lâm có chút sững sờ, “Chuyện này… Đây không phải là ngược lại rồi sao? Mẹ nói nửa ngày lại biến thành là con phải mời khác, con làm cho mẹ biết đi nói với cô lớn như thế nào chứ?”
Hàn Lận Quân cầm cốc cà phê lên, cười nói: “Mẹ giúp con nghĩ ra một cái cớ đi.”
Mẹ Lâm bất đắc dĩ nhìn Lâm Tu.
Lâm Tu quay sang nhìn Hàn Lận Quân, ông chủ lớn đang uống cà phê, nhưng từ góc độ của cồ, trong đôi mắt đẹp trai đỏ có một chút nghịch ngợm, và cô ngay lập tức không nói nên lời.
Có cần trẻ con vậy không?
Nhận được ánh mắt cầu cứu của mẹ Lâm, cô nghiêng đầu nói: “Anh vào đây với em.”
Hàn Lận Quân quay sang nhìn cô, cô đã đứng dậy đi về phòng.
Anh nhướng mày, đặt cốc xuống và đứng dậy, nói với mẹ Lâm: “Mẹ, xin lỗi.”
Mẹ Lâm: “Được, con cứ đi đi.”
Hàn Lận Quân đi theo Lâm Tu.
Dì Tề nấu mì mang đến cho mẹ Lâm, “Bà Lâm, mì đã sẵn sàng, nên ăn lúc còn nóng.”
Mẹ Lâm nhận lấy, “Cám ơn chị Tề.”
Hàn Lận Quân đi theo Lâm Tu vào phòng, biết chắc cô có chuyện muốn nói với mình, anh đóng cửa lại sau lưng.
Lâm Tu đi đến bên giường, Sâm Sâm vừa rồi còn ngủ,
nhưng bây giờ bé đã thức dậy, không khóc cũng không quấy, chơi một mình, thấy cô đến, đúng lúc lại phun bong bỏng.
Lâm Tu tiến lên đón bé, đỡ và vỗ vai bẻ.
Hàn Lận Quân ngồi phía sau, không để ý đến vẻ mặt của con trai đang nhìn mình chăm chú, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Em muốn nói gì với anh sao?”
Lâm Tu:” Anh còn biết em gọi anh vào là có chuyện muốn nói với anh sao?”
Hàn Lận Quân cười nhẹ, vươn tay ôm lấy cô, “Bằng không thijg ? Bảo anh tiến vào hôn em sao?”
Lâm Tu đỏ mặt đẩy anh, “Đừng làm loạn!