Chương 797
Cô nhỏ dẫn cả nhà đi án sáng ờ nhà họ Lâm.
Kể từ khi cô ta biết rằng sẽ được ăn tối với Hàn Lận Quân tối nay, cô ta đã vui mừng khôn xiết và không ngừng trò chuyện xung quanh mẹ Lâm.
“Chị dâu, chị cảm thấy chúng ta có nên đi làm tóc không? Tóc em nhuộm hơn nửa nám rồi, có nên đi nhuộm lại trước không?”
” Chị dâu, đây là lần đầu tiên cả nhà già trẻ nhà em cùng án cơm với Tiểu Hàn, có phải nên nhắc nhở chị cả em một chút không, đế chị ấy chọn khách sạn tốt một chút? Cũng đừng làm thất lễ.”
Chị dâu, lần này đến Hoa Thành em không mang theo quần áo đẹp, không biết sẽ có một cuộc họp quan trọng như vậy, cho nên chị xem này… em có thể cho tồi mượn bộ sườn xám chị mặc trong tiệc đầy tháng không …”
Mẹ Lâm đang phơi quần áo ở sau sân, bị cằn nhằn thật sự là không chịu nồi nữa, tức giận nói:” Chị chì cỏ một bộ đồ như vậy, cho em mặc thì chị mặc cái gì?”
Cô nhỏ bị bà oán hận liền ngẩn người, lập tức bĩu môi nói:” Đây là nhà của chị nha, quần áo của chị nhiều như vậy, chẳng lẽ tìm khắp mà không được bộ quần áo nào tốt sao?
Em đang ở bên ngoài, nếu mà đi đặt may thì làm sao kihp chứ?”
Mẹ Lâm: “…cần phải đặt may luôn sao? Chì là một bữa ăn bình thường thôi, trên đường đi mua một bộ là được rồi mà?”
Cô nhỏ đột nhiên trở nên luống cuống, “Chị dâu, chị cũng không nhìn xem là đi ăn cùng ai sao! Đó là Hàn tổng của Cảnh Hoa đó, là đại nhân vật động một tí ra tay chính là hơn trám vạn đó, có thẻ tùy tiện mua quần áo đi tiếp đãi được sao? Thể diện nhà họ Lâm chúng ta đi đâu?”
Mẹ Lâm:” Thằng bé cho dù là đại nhân vật như thế nào thì cũng chì là con rể của chị, chẳng lẽ còn muốn chị quỳ lạy nói sao? Hơn nữa thằng bé cũng không phồ trương như em nói đâu.”
Cô nhỏ:” Dù so em cũng không muốn quê mùa, chị dâu, lát nữa chị đi tìm quần áo đi, còn chiếc sườn xám đó cỏ thế cho em mượn được không? Đừng nhỏ mọn như vậy…”
Mẹ Lâm tiếp tục phơi quần áo quay lưng về phía cô ta, cả khuồn mặt sa sầm lại và động tác của bà trở nên cứng nhắc.
Nếu lúc đó mẹ Hàn không quá nhiệt tình với bộ sườn xám
đỏ và kéo cả nhà vào đo may thì bà đã không nhận, đồng thời cũng biết người Hàn gia như vậy quả thật là cần mặt mũi, tiệc đầy tháng mặc kệ nói như thế nào cũng không để cho người ngoài nhìn thấy hai nhà kém quá xa nhau.
Nhưng rượu trăng vừa kế thúc, bà lập tức nhờ Lâm Tu gọi người của cửa hàng đặt may đến mang quần áo đi giặt khô và bảo dưỡng, bà mới lấy hôm kia và bà cất đi rất kỹ. Bà dự định trong lòng rằng lần sau có một sự kiện vui vẻ ỏ’ nhà thì sẽ lấy nó ra và mặc nó khi đến lúc.
Cho nên đừng nói là cho cô nhỏ của Lâm Tu mượn, cho dù đế dì lấy ra mặc bình thường cũng là miễn cưỡng.
Bà không khỏi bực mình với cô em chồng này, thật sự không đọc được sắc mặt người ta, không biết nặng nhẹ ra sao.
Hai người bọn họ cùng nhau tham dự, nếu thật sự muốn mặc bộ sườn xám này, chẳng phải nên là chính chủ nhân tự mình mặc sao? Tại sao phải đưa cho cô ta mặc, chủ nhân lại mặc áo cũ?
Hơn nữa, chiếc sườn xám của mẹ Lâm được mặc trong rượu đầy tháng, Hàn Lận Quân nhìn thoáng qua cũng có thề biết được, hiện tại nó lại được mặc trên người người khác thì tính là thế nào? Không phải là sẽ xấu hổ hơn sao?
Tại sao cô nhỏ thậm chí không thể nghĩ về điều này?
Bà mím môi không nói gì, từ đáy lòng cảm thấy không vui.
Cô nhỏ: “Chị dâu…”
Cô nhỏ còn chưa nói tiếp, sau lưng liền nghe thấy một giọng nói khác cười tủm tỉm: “Cô nhỏ, sườn xám cho cô mượn mặc thì không thành vấn đề, như cồ có có chắc chắn rằng mình thực sự cỏ thể mặc vừa chiếc váy của mẹ cháu không?”
Hai người quay lại và thấy Lâm Tu, người đang mỉm cười ngọt ngào, đang đứng ỏ’ cửa sau với một chiếc túi và nhìn họ.
Mẹ Lâm vui mừng khôn xiết: “Con về rồi à?”
Lâm Tu nói: “Dạ, con mới đến.”
Mẹ Lâm đặt bộ quần áo trong tay xuống, lau tay vào tạp dề, đi tới hỏi: “Con án sáng chưa? Mẹ làm gì đó cho con nhé?”
“Con án rồi.”