Chương 808
Cô nhỏ sửng sốt, vội hỏi:” Không có việc gì không có việc gì, chì là nói với em con bé tới nơi rồi.”
“ò.” Cô cả không nói gì nữa.
Trong xe im lặng một lúc, cô nhỏ không kìm được, lại lên tiếng: “À… chị, Tiểu Ninh nói, vừa rồi từ nhà hàng đến khách sạn tốn 90 tệ?”
Cô cả suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng gần như vậy.”
Cô nhỏ: “Có phải là hơi đắt không? Khi em đến đây, chỉ có 70 nhân dân tệ thôi.”
Cô cả: “Bây giờ là ban đêm rồi, nên người ta đòi giá cao hơn cũng là điều dễ hiểu thôi.”
Cô nhỏ oán thầm trong lòng, dĩ nhiên khồng phải chị tiêu tiền nên mới nói ra dễ dàng như vậy !
Nhưng cô ta không thể nói, vì vậy cũng chỉ có thể ngừng nói một cách ủ rũ.
Cô cả lại liếc nhìn cô nhỏ, lặng lẽ thở dài không nói nên lời.
Hàn Lận Quân đưa bố Lâm và mẹ Lâm đến một khu chung cư yên tĩnh, sau khi đỗ xe, nám người họ vào khu chung cư và đi thang máy lên tằng 10.
Hàn Lận Quân lấy chìa khóa mờ cửa bước vào trước, bật đèn lên: “Ba mẹ, mấy ngày nay hai người cứ ở đây, nhà trống, muốn ỏ’ bao lâu cũng được.”
Cha Lâm, mẹ Lâm và Lâm Tiến bước vào thì bắt đầu xem xét đồ đạc trong nhà, đồi mắt ai cũng mở to kinh ngạc.
Căn phòng trang trí theo phong cách rất hiện đại, không gian rộng rãi, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ không tì vết, các loại đồ đạc và đồ điện đều đầy đủ, nhìn như mới mua.
Lâm Tiến thích thú đi đến sồ pha, tiến lên phía trước nhỏ giọng nói: “Oa, cái sô pha này nhất định rất thoải mái!” Cậu ném mình lên sô pha mềm mại, cảm giác nhẹ nhàng như bay trên mây, mềm mại như người có thể rơi vào trong đó.
Mẹ Lâm nói: “Đừng có nháo! Nằm như thế này sẽ không làm như đi chứ!”
Hàn Lận Quân cười nói: “Không sao đâu mẹ, nghe nói chiếc ghế sofa này được thiết kế đề sử dụng như thế này.”
Lâm Tiến bị mẹ Lâm khiển trách liền nhanh chóng trở người
ngồi xuống, sau lời nói của Hàn Lận Quân, cậu cũng chỉ cười cười ha hả, biết đây là nhà của anh rể, rốt cuộc thì cũng không có ý nằm tiếp.
Cha Lâm nhìn trái nhìn phải, và nói: “Tiểu Hàn, có một ngôi nhà tốt như vậy mà không ở không phải là rắt đáng tiếc sao?”
Hàn Lận Quân nói: “Con cũng khồng thể ở trong quá nhiều nhà, một noi là đủ, mà Lâm Tu cũng thích ờ bên kia. Bên này là lúc trước con đầu tư trong gia đoán tiến hành xây dựng tiểu khư, sau khi hoàn thành thì được tặng một căn, con cũng không dùng nên vẫn đế vậy.”
Mẹ Lâm:” Không dùng sao không cho thuê?”
Hàn Lận Quân nói: “Số tiền đó cũng không đáng, nếu cho thuê, cha mẹ muốn dùng tạm cán nhà này thì con cũng không lấy được, có vẻ con nhìn không có nhiều bản lĩnh đúng không?”
Vài người cười rộ lên.
Nói Hàn Lận Quân không có bản lĩnh, thật làm người ta cười bể bụng.
Hàn Lận Quân đưa chìa khóa cho mẹ Lâm cùng với một túi
tài liệu nhỏ khác và nói: “Mẹ, đây là hai bộ chìa khóa, mẹ cứ cầm đi. Nếu không đủ chìa khóa, chỗ nghỉ có thể cung cấp miễn phí. ờ nhà muốn dùng gì cũng được, điện nước gì cũng được, mẹ cứ yên tâm, bên ngoài có siêu thị lớn, có thẻ mua sắm trong siêu thị và thẻ taxi, trong nội thành Hoa Thành đi đâu cũng được, gọi lúc nào cũng có mặt.” Ngừng một chút, anh nói tiếp: “Ngôi nhà này con nhận được cũng gần một nă rồi, nhưng vẫn không dùng đến, mấy tấm thẻ này cũng vậy, nếu mẹ không cần thì thật lãng phí, cho nên đừng lo lắng về nó, chỉ cần sử dụng nó là được.”
Anh biết người Lâm gia từ trước đến nay không muốn chiến tiện nghi của nhà mình, cho nên chì có thế nói càng thẳng thắn một chút.
Mẹ Lâm cũng hiểu ý của anh, hai tay cầm lấy cặp tài liệu,
“Được, mẹ hiểu rồi, thử này thật tiện lợi.”
Thấy mẹ Lâm đã nhận, Lâm Tiến mới thoải mái cười nói: “Chủ yếu là chỗ này rất đẹp, nhà chúng ta ở không xa trường, ngày mai con có thể ngù thêm 15 phút vào, mẹ, ngày mai mẹ cho con dùng thẻ taxi đi, như vậy thì con cũng không cần chen chúc trên xe bus nữa rồi.”
Mẹ Lâm trừng mắt nhìn cậu.
Hàn Lận Quân cười cười, chỉ hướng gian phòng nói: “Trong nhà này có bốn phòng, đều đã được quét dọn sạch sẽ, chán mền cũng sạch sẽ, mọi người có thể tùy tiện chọn một phòng.”
Sau khoảng 20 phút, Hàn Lận Quân và Lâm Tu liền rời đi trước.
Trước khi đi, Lâm Tu kéo mẹ Lâm sang một bên và nói: “Mẹ, ngày mai cồ nhỏ có thế sẽ gọi điện thoại cho mẹ nói giá phòng bên đó tăng, nhưng mẹ phải ồn định, ngàn vạn lần đừng gửi tiền cho bọn họ, nếu không mấy ngày ở đây sẽ không có ý nghĩa!”
Mẹ Lâm bất đắc dĩ thở dài, gật đầu, “Mẹ hiểu rồi.”
Bị ồn ào đến mức nhà mình cũng khồng thể ở, thật sự là
quá nghẹn khuất rồi.