Chương 832
Hàn Lận Quan cười khẽ một tiếng và liếc nhìn cô, “Heo làm sao đáng yêu được như em
Lâm Tu nghiến rang nói: “…Anh đây là đang khen hay là đang tồn thương em đó?”
” Khen-” Anh cười, một tay đâu vào đấy chuyển động tay lái.
Lâm Tu nhăn mũi, lười để ý đến sự trêu chọc của anh, cô lấy bình sữa trẻ em từ trong túi ra và đặt nó vào lồng giữ nhiệt cùng với bình sữa mà anh mang theo, sau đó cô lấy ra chiếc bánh hoa hồng mình đã án qua, đặt ở bên môi cắn một ngụm.
Mùi hoa hồng thoang thoảng lan giữa mồi và ràng, vừa vặn khiến cô cũng có chút đói, lại càng cảm thấy ngọt ngào, vừa án thoải mái vừa nghiêng đầu hỏi: “Công ty anh chuẩn bị nhiều món tráng miệng như vậy, có phải là khách hàng nữ thường đến đúng không?” H
Hàn Lận Quân nói: “Cũng không chỉ có khách hàng nữ mới ăn điềm tâm, người dân ở nhiều quốc gia khác cũng có thói quen uống trà chiều, mà đàn ông cũng vậy.”
Cô cũng nghĩ như vậy.
“Có phải anh đã chuẩn bị tủ lạnh trong phòng làm việc của em không?”
“Em có gì cần để vào đâu, anh đặc biệt chuẩn bị tủ lạnh cho em làm gì?”
Hàn Lận Quân nhíu mày, giọng điệu có chút khó chịu nói: “Vốn là chuẩn bị cho việc để trũ’ sữa, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, anh quên nhắc em mang theo dụng cụ.”
Lâm Tu:
Thật xấu hổ, ông chủ lớn là một người đàn ông suy nghĩ thấu đáo hơn cô!
Lão đại, kiếp trước anh là nữ nhân đúng không? Nhất định là như vậy!
về đến nhà, Lâm Tu đặt túi sách xuống và đi thẳng đến phòng của Tiều Sâm Sâm, “Sâm Sâm, mẹ đã về rồi đây
Mẹ Hàn đang chơi với Sâm Sâm trong phòng, khi nhìn thấy cô đi vào, bà cũng cười nói: “Tan làm rồi sao?”
“Dạ, hôm nay mẹ cũng về sớm nha ~” Lâm Tu tiến lên một bước, nửa ngồi xổm trước mặt Sâm Sâm, bĩu môi làm nũng, “Sâm Sâm, cả ngày nay con không gặp mẹ, có nhớ mẹ không?”
Sâm Sâm khi nhìn thấy cô thì cũng cử động tay chân, phun ra bong bóng đúng lúc, bong bóng đó đọng lại trên mép bé con một lúc, rồi biến mất sau khi “bốp” một tiếng.
Lâm Tu:”…”
Mẹ Hàn cười khúc khích, “Ngày mai mẹ phải về Canada, hồm nay xong việc nên kết thúc sớm, con về nghi ngơi đi, tối nay mẹ cùng ba con án cơm ở đây.”
” Ngày mai rời đi?” Lâm Tu rất bất đắc dĩ, “Không thể ở lại mấy ngày sao ạ?”
Mẹ Hàn nhẹ giọng nói: “Mẹ đã nghỉ một tháng, lần này bay đi, chóp mắt một cái cũng đã kết thúc kỳ nghỉ, cho dù miễn cưởng đến đâu, sớm muộn gì chúng ta cũng phải chia tay ~ luyến tiếc nhất chính là Sâm Sâm nhà chúng ta, thật vất vả
mới quen thuộc đửa với bé con, nhìn thấy mẹ là cứ phun bong bóng, hiện tại lại còn phải hai tháng không được gặp, ai…”
Lâm Tu biết rằng với nhân vật lớn giống như mẹ Hàn, có thể có một tháng nghỉ cũng đã là rất khó rồi, “Mẹ đã nói chuyện án cơm với dì Tề chưa?”
“Nói rồi, dì ấy đã mua đồ án và đang nấu án.”
Lâm Tu gặt đầu và vỗ nhẹ tay với Sâm Sâm và làm động tác ôm, Sâm Sâm ngay lập tức duỗi bàn chân nhỏ của mình cho cô đế hợp tác.
Lâm Tu bế bé con lên, nghiến ráng nghiến lợi nói: “Cân nặng này đã tàng lên rất nhiều so với hai ngày trước
Có lẽ là do cho con bú, cân nặng của Sâm Sâm đã tàng vọt với tốc độ mả mắt thường có thể nhìn thấy, đoán chừng một tháng liền nặng 4 cân, dài 7 phân.
Bây giờ mặt bé đầy da thịt, hai bàn tay nhỏ có nếp nhăn, trắng nõn mập mạp, rất dễ nhìn.
Chì là trọng lượng làm cho người ta ăn không tiêu=. =…
“Vừa rồi Sâm Sâm chỉ uống chút nước thôi, dì Tề nói ba tiếng trước bé đã uống sữa rồi, mau cho àn đi,” Mẹ Hàn nói, “Chờ ăn cơm xong, mẹ tắm rửa cho cháu, trước khi rời đi muốn tắm rửa cho nó lần cuối cùng
“Được, hôm nay con cỏ vắt sữa ở công ty mang về, để con lấy ra cho bé con án.”