Chương 834
Thời điểm ăn cơm, Lâm Tu chủ động nói với mẹ Hàn rằng cô sẽ đưa Sâm Sam ra sân bay để tiễn bà và bố Hàn vào ngày hôm sau.
Mẹ Hàn và bố Hàn vô cùng ngạc nhiên, nhìn nhau rồi nhìn con trai.
Hàn Lận Quân đang chậm rãi lột tôm cho Lâm Tu, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh, mẹ Hàn đoán rằng anh nhất định đã biết trước.
Nhưng theo thói quen trước đây của nhà họ, cho dù biết trước chuyện này, cũng sẽ không nảy ra ý tưởng này.
Vì vậy, chắc chắn là ý tới chính là cô con dâu ngoan ngoãn này nghĩ tới ~
Mẹ Hàn ngồi đối diện Lâm Tu, nhẹ giọng nói: “Nếu phải tiễn chúng ta, có thể làm chậm trễ công việc của con không?”
Lâm Tu mỉm cười và nói: “Không sao, có thể ra ngoài trong giờ nghỉ trưa và àn một bữa với mẹ bố ở sân bay, lúc đó con sẽ mang Sâm Sâm đi cùng, như thế mẹ có thề ở lại với bé con một lúc.”
Mẹ Hàn lập tức cảm động, chính vì sợ bà nhớ cháu nên đã tìm mọi cách đế bà cỏ thế ở bên cháu nhiều hơn ~
Cô con dâu này thật có tâm, tốt hơn con trai lạnh lùng của bà rất nhiều!
Bà liếc nhìn đứa con trai đang im lặng bên cạnh vợ mình, khi quay sang Lâm Tu, bà nở một nụ cười dịu dàng và nói: “Được, vất vả cho con rồi.”
” Không vất vả.” Lâm Tu cong môi cười.
Cô vừa dứt lời thì trước mặt cô là một miếng tôm đã bóc vỏ.
Lâm Tu:”…”
Lâm Tiến thực sự quên mang theo điện thoại di động cả ngày hôm nay.
Thanh niên bây giờ là thế này, điện thoại là bảo bối trong đời, không có điện thoại thì làm gì được, do quá phụ thuộc nên suýt về nhà vì không quét được mã QR của xe buýt.
May mắn thay, bạn gái Tiều Như của cậu đã đưa cho cậu hai nhân dân tệ để đồi lại, nhưng nó cũng đủ khiến cậu xấu
hồ.
Trong sáu tháng qua lại với Tiểu Như, hai người đã đi ăn và đi mua sắm, sử dụng số tiền cậu có được từ công việc bán thời gian, đây là lần đầu tiên tiêu tiền từ bạn gái nên cậu rất xâu hô.
Tự nghĩ, điều đầu tiên cậu làm khi về đến nhà là gửi một tin nhắn văn bản cho Tiểu Như bằng điện thoại di động của mình, sau đỏ gửi cho cô ấy một phong bì đỏ 21
yêu em
Nhưng khi xuống bền xe, cậu mới nhận ra mình đã vồ tình bắt xe buýt về nhà thay vì đến ngôi nhà mượn của anh rể…
Xong đời rồi, cậu không có điện thoại và tiền lẻ không có cách gì đế đến đó!
May mắn thay, cậu nhớ vẫn còn chiếc xe của chị gái mình ở nhà, vì vậy tốt hơn là cậu nên quay lại lấy chìa khóa và lái xe đến chỗ bố mẹ kaf được, thiếu niên nhiệt huyết muốn thể hiện, vừa mới tan tầm cậu đã rất đói bụng rồi !
Vội vàng trở về nhà, cậu láy chìa khóa mở cửa sân, còn
chưa kịp đầy vào, liền nghe thấy cách đó không xa một chút phía dưới lối đi truyền đến một thanh âm: “Lâm Tiến!”
Thanh âm rất quen thuộc, Lâm Tiến lập tức ý thức được đó là giọng của anh, còn lén kêu “Không xong”, nhưng bây giờ trốn cũng đã muộn, đành phải quay đầu ngoan ngoãn gọi: “Chào cô nhỏ.”
Quả nhiên người gọi cậu chính là cô nhỏ, bà ta đang thử vận may xem anh cả và chị dâu có về không, bà ta nhìn thấy cháu trai từ xa mà cao to chân dài nên đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy chậm suốt quãng đường, và may mắn được bà ta chặn lại trước khi cậu bước vào cửa.
Cô nhỏ tới gần, thở hồn hển nói: “Lâm Tiến, cháu chạy
nhanh như vậy a
Lâm Tiến không nói nên lời: “Cô nhỏ, cháu không có chạy, là cô chạy.”
Cô nhỏ : “Cháu không chạy ta còn làm cho cô đuổi theo cuống cuồng!”
Lâm Tiến:”… Cô nhỏ làm sao lại tới đây?”
Khách sạn bọn họ ở cách nơi này mấy đoạn đường, cậu không tin nếu nói chỉ là đi dạp ờ đây.
Cô nhỏ hít mấy hơi rồi hỏi: “Cô hỏi cháu, ba mẹ cháu bây giờ ở đâu?”