Chương 843
Trên đường mẹ Hàn có gọi điện thoại cho Lâm Tu, hỏi bọn họ đang ở đâu, Lâm Tu không quen đường xá lắm, liền nhìn Hàn Lận Quân đang nhìn cô qua kính chiếu hậu, “Con 10 phút nữa là ra khỏi đường cao tốc của sân bay.”
Lâm Tu nói lại tình hình thực tế với mẹ Hàn, mẹ Hàn dặn lái xe cẩn thận, bà và bố Hàn đã ký gửi hành lý từ trước, hiện tại đang nhàn nhã chờ họ.
Lâm Tu thấy thời gian đã hơn 12 giờ, cô càng lo lắng hơn về việc hai người lớn tuổi vẫn chưa án trưa.
Khi họ đến sân bay, Hàn Lận Quân lái xe vào bãi đậu xe đặc biệt, hai người lại đặt Sâm Sâm vào xe đẩy và cùng nhau đi vào sảnh sân bay.
Hàn Lận Quân một tay cầm túi đồ em bé, tay kia xem thông tin chuyến bay của bố mẹ Hàn trên điện thoại di động, sau khi xác nhận cồng lên máy bay, anh dẫn người đến địa điểm, quả nhiên nhìn thấy hai người đang ngồi ở góc xa xa kia.
Bố Hàn đang nghe điện thoại, mẹ Hàn đang cúi đầu yên lặng đọc sách, bố Hàn là người nhìn thấy đầu tiên rồi sau đó nhắc nhờ vự, mẹ Hàn cũng ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn thấy bọn họ, bà liền nâng lên khuôn mặt tươi cười, đặt sách xuống, đứng dậy đi tới, “Hai đứa tới rồi sao? Kẹt xe nghiêm trọng không?”
Lâm Tu cười nói:” Trên cao tốc có chút kẹt xa, nhưng à vẫn tốt.”
Mẹ Hàn cúi người với vẻ mặt yêu thương mà ôm lấy Sâm Sâm, “Cháu trai ngoan – đến tiễn bà nội sao? Con so với bố con lúc nhỏ còn ngoan hơn nhiều, hắn nha, chưa bao giờ đến sân bay tiễn bà nội, sau này con lớn lên cũng không thể như vậy đâu nha
Lâm Tu mím môi cười, cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Hàn Lận Quân cứng họng, khồng phải chính mẹ dạy con tính tự lập sao? Khi con ra nước ngoài mẹ cũng có tiễn được mấy lần đâu? Tại sao bây giờ mẹ lại phàn nàn?
Mẹ Hàn ôm Sâm Sâm không buồng, mặc dù từ sáng sớm đã xuống lầu gặp bé con, nhưng có thể là vì quan hệ giữa các thế hệ thân thiết, bà không nỡ xa đứa cháu trai nhỏ xinh xắn dễ thương này.
Cha Hàn kết thúc cuộc gọi điện thoại với bạn bè từ nước ngoài, mang theo hành lý nhỏ của VỌ’ chồng ông và nói: “Đi
thôi, chúng ta đi án trước.
Đề tiết kiệm thời gian, họ quyết định ăn ở nhà hàng mở trong sân bay.
Quán án ở sân bay đương nhiên rất đắt đỏ, Lâm Tu không phụ trách gọi món nhưng mà vẫn cầm thực đơn lướt qua, kinh ngạc trước giá một bát mì nửa trăm, chưa kề đồ xào những món án gần trảm hoặc trực tiếp hơn trãm với một ít thịt.
Hàn gia căn bản không cho rằng cái giá này đáng giá cái gì, vẻ mặt bình tĩnh gọi đồ ăn.
Mỗi lần Lâm Tu nghe thấy tên của một món án được họ gọi, cô sẽ lật trang đó đề xem giá cả, sau đó tính toán trong đầu, chì có một vài món án, mà đã gần một ngàn.
Thôi thì Hàn gia cũng giàu có nên cô không ý kiến gì.
Như ông chủ lớn đã nói, anh kiếm được 1 triệu mỗi ngày, 1.000 nhân dân tệ cho một bữa trưa là gì? Chỉ là chính trâu mất sợi lông – không có gì đáng kể.
“Tiều Tu, con còn muốn gọi món gì nữa không?” Hàn mẹ hỏi cô con dâu đang ngồi đối diện.
Lâm Tu đặt thực đơn xuống và vội vàng nói:” Những món con thích mẹ cũng đã gọi tất cả rồi, con không gọi nữa ạ.”
Mẹ Hàn làm phép tính, 4 người gọi 7 món, nhưng bữa àn ở sân bay rất đắt mà khẩu phần cũng ít, chắc cũng gần bằng nhau, nên bà gật đầu, “Một lúc nữa sẽ không đủ thì gọi thêm nữa nhé.”
Hàn Lận Quân đặt thực đơn xuống, ngẩng đầu nhìn người phục vụ nói: “Thêm một món cá chua ngọt khác.”
Lâm Tu thích ăn đồ chua ngọt. Mỗi lần gọi đồ àn, anh đều không quên gọi một món cho cô.
Lâm Tu quay đầu lại nhìn, có chút xấu hổ, giật giật tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Đã có sườn xào chua ngọt rồi
Hàn Lạn Quân hờ hững nói: “Sườn ở đây chỉ có bảy tám miếng thôi, còn chưa nếm được vị thì đã hết rồi.”
Lâm Tu:
Được rồi, nếu tiếp tục nói thêm gì nữa thì càng xấu hổ hơn, mà một phần không chỉ dành cho cô.
Ngồi đối diện, mẹ Hàn vồ cùng an tâm khi thấy con trai mình lúc nào cũng tỏ ra chiều chuộng vợ hết mực.
Con dâu ờ đây là người dễ truyền nhiệt huyết cho những người xung quanh, cô như cái bếp nhỏ tỏa nhiệt, tuy dễ nhút nhát nhưng nhân hậu, bao dung, thông minh, xinh đẹp khiến con trai tan chảy, và cũng là người gắn kết gia đình luồn độc lập này.
Nhìn hình ảnh hai người ăn ý với nhau, ánh mắt và động tác rất hòa hợp, bà thật lòng vui mừng vì con trai mình có được một người bạn đời phù họp như vậy.