Chương 845
Lâm Tu cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, nói: “Mẹ đừng nói như vậy, ai cỏ thể cỏ mẹ chồng lợi hại như con chứ? Chờ đến ngày triển lãm tranh của mẹ tổ chức ỏ’ nước s, hoặc là khi Sâm Sâm có thể ra nước ngoài, con sẽ dẫn bé con đ xem triển lãm nghệ thuật và nói với thằng bé rằng đây là bức tranh do bà nội của thằng bé vẽ, hắn sẽ rất tự hào!”
Mẹ Hàn mềm lòng, và nói: “Con thật là một cô bé tốt bụng và chu đáo. Mẹ tin rằng Sâm Sâm sẽ được con dạy dỗ đàng hoàng- ít nhất là giòi hơn mẹ, chao ôi… Nếu mẹ nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên mẹ ra nước ngoài và người nào đó đến tiễn mẹ.”
Có lẽ đã lớn tuổi, đặc biệt dễ bị vài hành động nhỏ của con cái làm cho rung động,
Hàn Lận Quân hai tay đút túi đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: “…Mẹ, đừng xúc động nữa, thời hạn lên máy bay sắp hết rồi, bây giờ không thể đồi vé được đâu.”
Bầu không khí tốt đẹp bị cắt ngang, mẹ Hàn tức giận nhìn anh, “Thật không hiểu phong tình!”
Nhưng thời gian thực sự không thể để chậm trễ được nữa, bố Hàn đi xếp hàng, bà lại cúi đầu nhìn Sâm Sâm trong xe,
lúc này mới từng bước đi về phía bố Hàn.
Sau quá trình đàng ký, họ quay lại và vẫy tay lần nữa, và cuối cùng dưới sự theo dõi của hai người thì bước vào trong.
Lâm Tu không rời mắt cho đến khi không thể nhìn thấy ai nữa, cô thở ra một hơi.
Cô nhìn Hàn Lận Quân ờ bên cạnh, anh vừa vặn quay đầu nhìn về phía cồ, ánh mắt chạm nhau, anh nhướng mày trước, “Muốn nói với anh cái gì?”
Lâm Tu bĩu môi,” Làm sao anh biết em muốn nói cái gì với anh?”
“Mặt của em đầy ẩn ý như vậy, chẳng lẽ không đúng sao?”
Lâm Tu dừng một chút, sau đó nhìn về phía cha mẹ Hàn rời đi, nói: “Anh xem này, em nói đúng chứ, đi tiễn ba mẹ, bọn họ sẽ rất vui vẻ
Hàn Lận Quân cũng nhìn theo ánh mắt của cô, bình tĩnh nói: “Năm 12 tuổi, ah ra nước ngoài lần đầu tiên, trợ lý của bố đi cùng anh làm thủ tục lên máy bay, sau khi xong xuôi thậm chí còn không đợi anh đi qua cửa kiểm ra, ngay cả trợ lý cũng đã đi rồi.”
Lâm Tu:
Hàn Lận Quân tiếp tục: “Lúc đỏ, anh bay đến chỗ ông nội ở Anh trong kỳ nghỉ hè, và ông cũng chì cử một trợ lý đến đón anh, anh từng trải qua như vậy, đến sân bay tiễn người thì có cảm giác gì?”
Lâm Tu:”…”
Hàn Lận Quân cúi đầu và từ từ sửa chữa cồ tay áo khoác, không nói gì.
Loại bầu không khí này thực sự là có một chút… một chút xấu hổ.
Lâm Tu chớp mắt, ồng chủ lớn có lý, tính cách lạnh lùng của anh hoàn toàn không phải là lỗi của anh, nó liên quan rất nhiều đến hoàn cảnh gia đình anh đã sống từ khi còn nhỏ.
May mắn thay, anh là một người rất kỷ luật và tự chủ, thật may mắn khi anh không trở nên cực đoan nhờ sự giáo dục độc lập của cha mẹ.
Tuy nhiên, từ tận đáy lòng, Lâm Tu vẫn cảm thấy rất đau lòng ~
Cô chủ động nắm tay Hàn Lận Quân, nhẹ nhàng nói: “Từ giờ trở đi, chúng ta học cách quan tâm đến nhau như một gia đình, được không? Em sẽ từ từ khiến anh càm nhận được chuyện nhỏ như đưa đón ở sân bay cũng rất có ý nghĩa, đáng giá đề anh bỏ ra nửa ngày ờ đây để nói lời tạm biệt với những người thân thiết nhất’*”
Ánh mắt Hàn Lận Quân hơi động, lông mày khẽ động cúi xuống, anh nhìn tiểu mỹ nhân có giọng nói mềm mại trước mặt đang dỗ dành mình, cô cũng ngẳng đầu chám chú nhìn anh, ánh mắt lấp lánh chờ mong, khuôn mặt xinh đẹp nhuốm chút ngượng ngùng, nhưng cũng ra sức dụ dỗ anh chấp nhận một cuộc sống khác, rất… cảm động trái tim anh.
Lồng mày anh khẽ nhíu lại, anh cảm giác nơi nào đó trong
trái tim đóng bàng nhiều nám đang từ từ sụp đồ tan chảy, dần dần hóa thành một dòng nước đục ngầu, xông tới tứ chi xương cốt…
Lâm Tu nói lại: “Mặc dù bố mẹ không nói gì, nhưng em đoán họ chắc chắn muốn ở bên nhau như một gia đình, anh không nghĩ rằng mẹ đang cố gắng rất nhiều sao? Trước khi một năm, cũng chỉ cùng anh gặp nhau trong lễ mừng Nám mới, nhưng bây giờ hai tháng là sẽ có thể bay về một lần đã cho thấy mong muốn của mẹ rồi. Vì vậy, em nghĩ anh cũng phải có một số thay đổi, nếu không mẹ sẽ rất buồn, bởi vì những nỗ lực của mẹ sẽ không nhận được sự đáp lại của anh ~”
Hàn Lận Quân không chớp mắt nhìn lại cô,”… Thật sự? Buồn sao?”
Lâm Tu vội vàng gật đầu nói:” Đúng vậy, hiện tại em cũng là mẹ, cho nên em rất hiểu tâm tình của mẹ, mẹ chính là đang nhắc nhỏ’ em quý trọng thời gian vừa rồi cùng Sâm Sâm, anh cũng nghe thấy mà.”
Hàn Lận Quân suy nghĩ một chút, mới cong lên khóe môi, nói: “Chúng ta đi thôi.”
“…” Lâm Tu đô đo miệng, đây là có ý gì? Chiếu lệ sao?
Cúi xuống đắp chăn cho Sâm Sâm, cô cùng anh bước ra khỏi sân bay.