Chương 846
Sâm Sâm rất phối hợp với người lớn, căn bản là vẫn tỉnh khi mẹ Hàn trêu chọc, hiện tại mẹ Hàn đã đi rồi, bé con xem như hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Lâm Tu ôm bẻ con đứng cạnh xe đợi Hàn Lận Quân gấp xe đẩy, nhìn xuống khuôn mặt đang say ngủ của con trai, đột nhiên nói một cách bất chợt: “Nếu đã mang ra ngoài, vậy em sẽ đưa Sâm Sâm đến khách sạn để đi làm luôn, dù sao hồm nay em cơ bản cũng đã hoàn thành mọi công việc vào buổi sáng, em có thể chàm sóc thằng bé vào buổi chiều.”
Hàn Lận Quân đặt chiếc xe đẩy vào cốp xe, đóng nắp lại và liếc nhìn cô, “Có thể được không?”
“Dù sao cũng phải thử xem.”
Hàn Lận Quân mỏ’ cửa xe cho cô, nhìn cô ngồi vào trong, “Công việc buối sáng đã làm xong hết rồi sao?”
“Vâng.”
Hàn Lận Quân cúi xuống thắt dây an toàn cho cô, “Vậy thì cùng anh đến trụ sở, hai người cùng một chỗ cũng sẽ tốt hơn một người đúng không?”
Lâm Tu há cái miệng nhỏ nhắn thành hình chữ o, gằn từng chữ: “Anh., .chắc-chắc-muốn-em đem—con—đến
– – ở-ván-phòng- của – anh?”
Tưởng tượng ra cảnh sếp lớn ôm con trai mình mặt vô cảm ra lệnh trước mặt cấp dưới của công ty, nhưng con trai đang phun bong bóng trước mặt những người đó …
Không đành lòng nhìn thẳng vào nó!
Hàn Lận Quân nhàn nhạt nói: “Mẹ không phải không cho anh làm ông chủ vung tay mặc kệ sao? Em có thề làm được, anh đương nhiên có thế làm.”
Lâm Ru mím môi, sau đỏ trả lời anh bằng hai tiếng: “Ha ha. . .”
Hàn Lận Quân:
Vì vậy, âm thanh “haha” kia đã trực tiếp khiến cho Hàn Lận Quân bỏ qua sự phản kháng của cô, đưa hai mẹ con về trụ sở.
Lâm Tu trên đường: “…TAT”
Khi đến trụ sở Cảnh Hoa, Hàn Lận Quân đã đậu xe và mở xe một cách thuần thục, đây là lần thứ ba anh làm động tác
này trong ngày hôm nay, anh đã thực hành như vậy là đủ.
Lâm Tu ôm Sâm Sâm đứng bên cạnh chờ đợi, nhưng trong vòng mười giây, anh đã ồn định xe đẩy, rõ ràng là mất 2 phút cho lần đầu tiên và 1 phút cho lần thứ hai…
Lâm Tu đặt Sâm Sâm vào trong xe đẩy, Sâm Sâm vẫn còn đang ngủ say, khi được đặt xuống, bé con chỉ đá chân một chút, miệng chép chép vài cái rồi lại tiếp tục ngủ.
Hai bàn tay mũm mĩm đưa lên hai bên đầu bé vô tình làm động tác “đầu hàng” rất đáng yêu.
Hàn Lận Quân lấy túi đồ của Lâm Tu ra khỏi xe và cầm chúng trong tay, đỏng cửa lại, “Đi thôi.”
Lâm Tu thực sự khá thoải mái, cô chì cần chịu trách nhiệm đẩy Sâm Sâm, nhưng mà cô nghĩ tới lát nữa bước vào tòa nhà trụ sỏ’ phải đón nhận những ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm, trong lòng vẫn có chút em ngại.
Nếu biết sớm hơn, cô đã nhất quyết đòi quay lại khách sạn, nhưng bây giờ cưỡi hổ thật sự rất khó xuống.
Anh đến đây là để làm việc, mà tại sao cô lại mang con đến đây …
Hàn Lận Quân rất điềm đạm, một tay xách hai chiếc túi cho cô, tay kia đút túi theo thói quen, chân dài giảm tốc độ và đi song song với cô, phớt lờ ánh mắt dò xét của nhân viên công ty, lạnh lùng liếc nhìn quá khứ khi ánh mắt của họ quá tập trung.. Đương nhiên, những người đỏ sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh và gần như bỏ chạy.
Đề giảm bớt xấu hồ, Lâm Tu lấy điện thoại di động gọi cho dì Tề trước khi vào cồng, nói với dì ấy rằng cồ đưa Sâm Sâm đi làm và chỉ về nhà án tối vào buổi tối.
Thức àn của Sâm Sâm không thành vấn đề, cô chính là một cái bình sữa biết đi, cô cũng đã chuẩn bị tã trước đỏ, khi chạm vào đũng quần nhỏ của Sâm Sâm ở sân bay thì thằng bé tạm thời không cần thay.
Miễn là hai vấn đề này được giải quyết, phần còn lại sẽ ồn.
Sau khi gọi xong, hai người đi về phía thang máy, Hàn Lận bảo vệ hai mẹ con vào trước rồi anh cũng vào theo, anh đứng bấm nút đặt lên tầng 30, sau đó bắt đầu chờ đợi lâu dài để đi lên ..