Chương 849
Lâm Tu ngồi ở mép giường với Sâm Sâm trong tay, cởi cúc áo và cho bé bú một cách thuần thục.
Sâm Sâm ngoan ngoãn ở trong ngực cô cố gắng hút, Lâm Tu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đẫm mồ hôi của bé, trong lòng tràn đầy tình mẫu tử.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ ngoài cửa, cô cẩn thận lắng nghe, chắc là Giản Việt và Hàn Lận Quân.
Lúc này cô mới càng cảm thấy hành động vừa rồi của mình quả thực có chút liều lĩnh, rõ ràng có thể nghe thấy bên ngoài cỏ người, tại sao chỉ lo không đủ tã lót mà lại lổ mãng như vậy?
May mắn thay, có một trọ’ lý Nhậm quen thuộc trong ván phòng, nếu người khác …
Rất nhanh, cuộc nói chuyện đã dừng lại, có lẽ Giản Việt đã ra ngoài.
Cô nhướng mày và tiếp tục chuyên tâm cho con bú.
Cho con bú là một công việc kỹ thuật, không chỉ phải điều chỉnh tư thế của trẻ để trẻ bú sữa thuận lợi mà còn phải
tránh để trẻ không tự vệ được và tịt mũi…
Bên khác cũng là sưng lên một chút, Sâm Sâm không ngừng mút, cô đưa tay lên xoa xoa, xoay người bé về một hướng khác, để bé bắt đầu mút bên kia.
Cô vừa đổi phương hướng, còn chưa kịp sửa sang, cửa phòng nghỉ ngơi đã bị đẩy ra, cô ngẩng đầu liền thấy một người đàn ông cầm trên tay một chiếc túi màu xanh lá đi vào.
Nhìn nhau, cô đỏ mặt vội ngồi thẳng dậy.
Một tay giữ Sâm Sâm bên dưới, một tay che mũi bé, cô không có thời gian quan tâm đến đối phương, đỏ mặt xấu hồ.
“Để anh làm.” Hàn Lận Quân cười khẽ, ném chiếc tã trong tay xuống giường, ngồi bên cạnh cô, đưa tay ra, nhẹ nhàng thu dọn những bộ phận lộ ra ngoài của cô.
Động tác của anh nhẹ nhàng, không chút lưu luyến, khiến cô chuyên tâm chăm sóc đứa nhỏ trong lòng.
Trên thực tế, Lâm Tu quá xấu hổ để nhìn lên.
Hàn Lận Quân không có lập tức rời đi, mà là ngồi tại chỗ,
cúi đầu nhìn con trai đang ra sửc bú, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mà vẫn không nỡ lòng buông ra, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Anh lấy khàn ướt từ trong túi mẹ-bé và nhẹ nhàng lau mồ hôi cho con trai để hạ nhiệt.
Lâm Tu nhìn động tác của anh, cong khóe môi.
Thực ra anh làm cha rất giỏi, mẹ Hàn thực sự lo lắng quá nhiều rồi –
Hai người chỉ ngồi đợi Sâm Sâm án mà không nói lời nào, một hồi lâu sau Sâm Sâm rốt cục cũng đã thòa mãn mà không hút nữa, cái miệng nhỏ nhắn buông ra, phá ra tiếng bẹp bẹp.
Trong không khí thoang thoảng hương sữa thoang thoảng, Hàn Lận Quân đã vươn tay muốn ôm Sâm Sâm đi rồi lại liếc mắt nhìn Lâm Tu một cái, trong mắt tràn đầy thâm ý.
Lâm Tu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhân cơ hội thu dọn quần áo, ngước mắt liền nhìn thấy ánh mắt của anh, có chút không hiểu nổi, “Sao vậy?”
Hàn Lận Quân ôm Sâm Sâm dựa vào trên vai anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng bé , mỉm cười quay mặt đi chỗ khác,
Không có việc gì.
Lâm Tu cầm lấy tã lót anh đặt xuống kiềm tra xem có vừa cỡ không, sau đó bắt đầu mở túi.
Hàn Lận Quân nói: “Cái túi này để ở chỗ này đi, em mang con tới đây liền có thể dùng, lần sau không cần lại mua nữa.”
” Dạ, nhưng mà vẫn cỏ chút nhiều, em đề lại nửa túi, còn lại thì mang về nhà, Sâm Sâm dùng cũng nhanh lắm.”
Hàn Lận Quân nghe thấy Sâm Sâm sen ợ một tiếng, liền ôm bé đứng dậy bước đi xung quanh phòng.
Lâm Tu đặt tã vào ngăn kéo trống dưới tủ đầu giường,
đứng dậy thu dọn cái bàn lộn xộn vừa nãy và ném rác vào thùng rác, khi cô quay lại, đã nhìn thấy động tác ôm con rất quen thuộc của anh, ánh mắt dịu dàng, nói: “ANh đi làm việc đi, để em ôm.”
Hàn Lận Quân quả nhiên có chút việc cần giải quyết, liền không chút phản đối giao đứa nhỏ cho cô.
Cả buổi chiều, Lâm Tu ỏ’ lại với Sâm Sâm trong phòng nghi.
Trong thời gian này, Sâm Sâm uống sữa hai lần, uống nước hai lần và ngủ một lần.
Một lần Hàn Lận Quân đang trong giờ giải lao thì có vào xem, con trai anh đang ngoan ngoãn nằm trên giường mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, còn Lâm Tu thì nằm nghiêng đối diện với bé, hai tay đặt ỏ’ dưới đầu, ngủ ngon lành.
Anh bước đến bên giường và nhìn xuống. Khi Sâm Sâm nhìn thấy anh, bé đá đá vào đôi chân nhỏ bẻ cùa mình và lại thổi ra một bong bỏng. Anh ra hiệu im lặng với bé, rồi tự cười thầm với chính mình… làm sao một đứa bé một tháng tuồi có thể xem hiểu?
Kết quả, thần kỳ thay, sau khi nhìn thấy động tác của anh, Sâm Sâm thực sự không phát ra tiếng động, cũng không thúc giục nữa, giống như phối hợp với anh, yên lặng không quấy rầy mẹ bé ngủ.
Hàn Lận Quân: