Chương 874
Một cô gái áo hồng khác ở phía sau cách đó không xa dẫn đầu xông lên, giơ túi trong tay lên chạy tới chỗ Hàn Lận Quân: “Soái xa~ hôm nay tôi có mua riêng cho anh bánh trứng gà, anh ăn không?”
Cô gái áo vàng cũng không chịu thua, giơ gói to trong tay vội vàng la lên:” Tôi mau bánh bao, còn nóng hổi, án của tôi đi!”
Lâm Tu chớp mắt mấy cái, thật sự có người chuẩn bị bữa sáng cho các ông chủ lớn? Chẳng trách vừa rồi anh nói như vậy ỏ’ trên lầu.
Hàn Lận Quân hờ hững liếc bọn họ một cái, cũng không có đáp lại, chỉ là hơi hơi vòng qua bọn họ, tiếp tục một mình chạy đi.
Đồ hồng:”…”
Đồ vàng:”…”
Cô gái chân dài bên cạnh giảm tốc độ, chống nạnh chậm rãi đi tới, nhìn dáng vẻ của bọn họ cùng đồ vật trong tay, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, “Đừng chọc tôi buồn cười đưực không? Tặng đò cũng phải nhìn người, thực sự nghĩ
là tùy tiện ai tặng cũng sẽ được nhận sao?’
Cô gái đồ hồng đỏ mặt:” Có nói cái gì!”
Chị gái chân dài: “Nghe không hiểu hả? Sai người tặng, đã hiểu chưa?”
Nói xong cô ta tiếp tục chạy theo người đàn ông phía trước.
Lúc này Hàn Lận Quân đã chạy tới trước mặt Lâm Tu, anh quay đầu nhìn cồ, cồ cũng nhìn anh, hai người nhìn nhau cười.
Lập tức, anh lấy khán tắm trên cổ lau mồ hôi trên trán, tiếp tục chạy về phía trước.
Cô gái chân dài cũng đuổi kịp, vừa nói chuyện với hai cô gái xong nên tăng tốc một chút, ngước mắt lên thì thấy Hàn Lận Quân hình như đang… cười với ai đó ?
Cô ta hơi kinh ngạc, hơn một tháng cô ta cùng người đàn ông này chạy “cùng nhau” vào buổi sáng, cô ta chưa từng thấy anh cười với ai, nụ cười này… Là cô ta nhìn nhầm hay là thật?
Cô ta không khỏi liếc về phía một bên đường chạy, trên băng ghế đằng kia có một… cô gái xinh đẹp có chút đầy
đặn.
Anh đang cười với cô sao?
Đó không phải chỉ là một cô gái bình thường sao? Mặc dù cô xinh hơn hai tên ngốc mang bữa sáng vừa rồi, với đôi mắt to và làn da đẹp, nhưng … không có gì đặc biệt.
Cô gái chân dài vẫn rất tự tin vào bản thân, trưởng thành và trí tuệ, cao ráo, học thức cao, kiếm được nhiều tiền, gia cảnh tốt, đặc biệt là có khuôn mặt quyến rũ, nhiều người xếp hàng theo đuổi cô ta, chỉ có người này như cô ta thì mới có tư cách xứng với anh chàng đẹp trai đó ~
Nghĩ đến đây trong lòng, cô ta không coi trọng Lâm Tu, khẽ khịt mũi, tiếp tục đuổi theo.
Lâm Tu chớp mắt, cảm thấy không thể giải thích được lại vô tội khi bị cô gái chân dài “đánh giá”.
Quay người lại, thấy những cô gái mặc áo hồng và mặc áo vàng đang giận dữ bước tới, cả hai ngồi xuống báng ghế bên kia và bắt đầu phàn nàn về cô gái chân dài.
“Ghét quá, từ giờ đừng gọi cô ta là chân dài nữa, gọi cô ta là quái vật đi! Cô ta nghĩ có ngực là giỏi lắm sao?”
“Đúng vậy! Chúng ta tặng bữa sáng, có gì liên qua tới cô ta? Nói cho cùng cô ta cũng đâu phải là bạn gái của soái ca!”
“Mỗi ngày đều chạy bên cạnh anh chàng đẹp trai, anh chàng đẹp trai đó có nói chuyện với cô ta không? Cuồng tử kỷ!”
Lâm Tu:”…”
Cô lặng lẽ quay đầu nhìn hai cồ gái, vẻ mặt hai cô ấy tràn đầy căm phẫn, trong lúc nói chuyện thì đã mỏ’ túi đồ ăn sáng và bắt đầu án…
Cô lại im lặng nhìn đi chỗ khác, không kìm được nụ cười trên môi, sợ nụ cười của mình quá lộ liễu, cô vội vàng đưa
tay lên che miệng.
Cô ngẩng đầu nhìn ông chủ lớn đã chạy đến hòn non bộ đầu tiên, cô gái chân dài, ôi, yêu quái lại theo sau anh, tuy rằng làm người ta khó chịu, nhưng cô bây giờ không có việc gì, ai bảo cô không thể chạy được chứ –
Tuy nhiên, ý đồ mời cô xuống của ông chủ lớn thực ra rất rõ ràng – người đàn ông của cô đang bị người ta thèm muốn, là một người vợ, cô không phải nên gánh vác trách nhiệm nặng nề là bảo vệ chồng mình sao?
Bảo vệ? Cô phải làm thế nào đế bảo vệ người đàn ông của mình?
Hừm… tuyên bố chủ quyền hình như cũng là một ý kiến hay nhì-
Cô phồng má, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi từ từ đứng dậy khỏi băng ghế và đi về phía cống tiếu khu…