Chương 877
‘Đinh’
Thang máy dừng ở tầng 16, sau đó cửa hai bên mỏ’ ra.
Một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến,”… Anh đi nhanh lên một chút, thang máy tới rồi!”
Thanh âm nghe rất quen thuộc, Lâm Tu trong nháy mắt bị đánh thức, mở ra hai mắt đắm chìm trong nụ hôn, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy kinh hoàng.
Là Ngu Diệp Nhi!
Người đàn ông trước mặt vẫn chưa muốn kết thúc, anh vẫn vòng tay qua eo cô và tiếp tục đòi hỏi những nụ hôn.
“Hừ…” Lâm Tu vừa lo lắng vừa xấu hồ, hai tay đánh vào vai anh, quay đầu tránh đi sự vướng bận của anh, “Ưm… Chị Diệp Nhi…”
Hon nữa nghe nói chồng chị ấy cũng sắp đến rồi!
Cô thật sự rất nóng nảy, Hàn Lận Quân khẽ thở dốc lùi ra sau, nhưng hai người vừa ôm vừa thở hồn hển, hai má ửng hồng, ánh mắt mơ hồ, nhìn cũng biết vừa trải qua chuyện
gì.
Vợ chồng Ngu Diệp Nhi nói xong liền xoay người ấn nút thang máy, một tay chống lên eo đã mang thai của mình, ngẩng đầu lên thì thấy hai người đang có hành vi thân mật bên trong, cô ấy trố mắt.
“Chờ… Xin lỗi đã làm phiền hai người…” Cô ấy không khỏi đỏ mặt.
Lâm Tu vội vàng đẩy Hàn Lận Quân ra, còn giơ tay lên che miệng, “Xin chào, chị Diệp Nhi …”
Hành động này có chút giấu đầu hở đuôi, Hàn Lận Quân liếc mắt nhìn mọt cái, liếm liếm môi rồi chào hỏi Ngu Diệp Nhi, “Chào buổi sáng, Nghê phu nhân.”
“Hai người sớm thật đấy, có phải mới từ bên ngoài trở về đúng không?”
Hàn Lận Quân nắm tay Lâm Tu ra khỏi thang máy, nói: “Đúng vậy.”
Đang nói, âm thanh cử đóng lại vang lên. Đó là chồng của Ngu Diệp Nhi, Nghê tồng. Anh ấy đang đứng trước cửa phòng 1601 và đóng nỏ lại, rồi bước tới.
Lâm Tu cũng đến nhà họ án tối và phát hiện cán phòng 1601 đối diện cũng là của họ, họ mua cán hộ hai tầng ở tầng 15 và 16, sau đó từ bên trong mở ra thành một căn hộ hai tầng, vừa đủ rộng rãi.
Vì vậy, không có gì đáng ngạc nhiên khi họ đi ra từ tằng 16, nó chỉ tương đối hiếm.
Sau khi Lâm Tu biết về chuyện đó, cồ đã nghĩ rằng nó rất thú vị và rất sáng tạo, nhưng thật đáng tiếc rằng họ đã bị mua hết, nếu khồng thì nhà cồ cũng có thể làm như vậy.
“Chào buối sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Hai người đàn ông chào nhau.
Hàn Lận Quân: “Buổi tối anh có thời gian không? Qua ăn tối nhé?”
Nghê tồng: “E rằng không được, hôm nay mẹ vợ tôi sẽ qua đây, buổi tối đã đặt trước rồi. Chúng ta hãy hẹn vào một ngày khác.”
Ngu Diệp Nhi ngay lập tức nói với Lâm Tu: “Chị sẽ gửi wetchat hẹn em.”
Lâm Tu vội vàng nói: “Được.
Nghê tồng và vợ bước vào thang máy, Ngu Diệp Nhi đeo khẩu trang vào, vẫy tay với Lâm Tu, Lâm Tu cũng vẫy tay và nhìn theo.
Sau khi vào cửa, Lâm Tu nhỏ giọng phàn nàn: “Sau này đừng làm vậy trong thang máy, để người ta nhìn thấy thì xấu hổ biết bao!”
Hàn Lận Quân thuận tay đóng cửa lại, cười tủm tỉm nói: “Em vẫn chưa cho anh câu trả lời thuyết phục.”
Lâm Tu: “Cái gì?”
Khi nào qua thời kỳ cám, em thử chạy bộ buổi sáng với
anh mỗi ngày?’
Lâm Tu khịt mũi và nói, “Nói về chuyện đó, em chưa tính sồ với anh đây.”
Hàn Lận Quân nhướng mi, đổi giày đi theo nàng vào phòng, “Hừm?”
Nhìn thấy thím Tề ở trong bếp bận rộn đập trứng, Lâm Tu chào hỏi, đợi đến khi vào phòng cô mó’i bĩu môi nhỏ giọng nói: “Vậy là sáng nào đi chạy bộ cũng có những cuộc gặp gỡ lãng mạn như vậy đúng không? Hừm, cũng khá nhiều đấy, em vừa mới thấy được 5 người thôi, em đây mà không nhìn là càng nhiều hơn phải không?”
Hàn Lận Quân hai tay đút túi đi vào trong phòng tắm, cười nói: “Đúng vậy, hôm nay có lẽ có người tự cho mình nghỉ, cho nên không có đi ra.”
Lâm Tu rất bực bội, “Anh còn có gan mà nói! Có vẻ như rất đáng tiếc, vậy tại sao anh không nhận bữa sáng của người ta đi? Em nghe một trong những cô gái nói rằng cô ấy đã đến phố ngoại đề mua bánh trứng, sao anh nhẫn tâm không án vậy chứ?”