Chương 894
Lâm Thư từ phòng khám của bác sĩ đi ra, trong tay cầm chính mình sổ ghi chép, trên mặt đỏ bừng thật lâu không thề phai mờ, lời nói của bác sĩ không ngừng vang vọng ờ bên trong tâm trí của cô Có thể chung phòng, có thể
chung phòng, có thể chung phòng …
Mặc dù ồng chủ lớn đã không đề cập đến vấn đề này, nhưng cô biết rằng anh đã chờ đợi tin tức này, nếu để anh ấy biết chuyện hôm nay, cồ có thể tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ trở nên “phấn khích” như thế nào –
Nhưng đây cũng là mục đích kiểm tra trước của cô, không phải sao? Vì vậy, Lâm Tu, mày đang lo lắng cái gì?
Hào phóng một chút!
“Tiều Tu?”
Vừa mới rẽ qua một góc, liền nghe thấy bên kia một giọng nói quen thuộc.
Lâm Tu dừng lại, nhìn thấy người gọi cô là Hàn Tô Vi, cô lập tức kiềm chế suy nghĩ của mình và mỉm cười ngọt ngào, “Chị.”
Hàn Tô Vi mặc một chiếc áo khoác trắng, hai tay đút túi, khoe dáng mảnh khảnh cao, với mái tóc xoàn dài được buộc lên, khuôn mặt thanh tú giống với Hàn Lận Quân, với nụ cười dịu dàng, “Em đến đây để khám?”
“Dạ, em vừa khám xong.”
“Mọi thứ vẫn bình thường chứ? ”
“Bình thường cả ạ.”
“Sao Tiểu Quân không đi cùng em?” Hàn Tô Vi đứng cách cô hai bước, nhìn về phía sau và cau mày sau khi xác nhận rằng không có ai ở đỏ.
Lâm Tu vội vàng nói: “Anh ấy bận công việc, hôm nay kiểm tra cũng không phải hạng mục quan trọng, bác sĩ chỉ hỏi em vài câu, em bảo anh ấy đi làm.”
Hàn Tô Vi không đồng ỷ, nói: “Công việc quan trọng hơn chuyện vợ tới làm kiểm tra sức khỏe sao? Nó cũng thật là, em khách khí nói hai câu thì hắn coi như là sự thật sao? Sau này chị sẽ nói nỏ.”
Lam Tu cắn môi và cười, “Chị hôm nay có bận không?”
‘À, sáng nay chị vừa mổ xong, lát nữa phải đi vòng quanh
phòng. Còn em, bây giờ em về nhà sao?’
” Dì Tề đang đợi em, em muốn đi siêu thị với dì ấy, Sâm Sâm cũng đi cùng.”
Hàn Tô Vi tấm tắc nói: “Nói mới nhớ, chị rắt nhớ Sâm Sâm, cũng đã không gặp bé con hơn một tuần rồi. Chị bận đến mức thậm chí không có thời gian đến gặp cháu trai, thật là…. -”
Lâm Tu vội hỏi:” Chúng ta ở gần nhau như vậy, nếu muốn gặp Sâm Sâm thì hôm nào tan làm chị tới nhà ăn cơm đi, hoặc là ngày nào đỏ chị ở nhà nghri ngơi thì nói với chúng em một tiếng, chúng em mang Sâm Sâm lên nhà gặp chị.”
Hàn Tô Vi mỉm cười, đưa tay âu yếm xoa tóc cồ, nhẹ giọng nói: “Được rồi, sau khi chị hoàn thành công việc quan trọng của mình trong hai ngày này, hẳn là se nghi ngơi một chút, đến lúc đó chị sẽ dẫn hai đứa nhỏ đến nhà em làm khách.”
” Được, em chờ chị.”
Hàn Tô Vi khẽ gật đầu, “Vậy thì em đi nhanh lên, chúng ta gọi điện thoại liên lạc sau.”
“Dạ, tạm biệt chị.”
“Tạm biệt.”
Lâm Tu vẫy tay với cô ắy, đi ra khỏi cồng bệnh viện.
Gặp dì Tề ờ cửa hàng trái cây, tạm biệt chủ cửa hàng trái cây, cả hai đẩy Sâm Sâm đến siêu thị.
Sâm Sâm ngủ thiếp đi trong xe, dì Tề đắp cho bé con một chiếc chán rỗng để tránh cho bé tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, Lâm Tu cúi xuống qua tấm chăn để xem bộ dạng đang ngủ của bé con, bé đang nghiêng đầu về phía bên phải, những ngón tay út mũm mĩm cứ ngậm trong miệng, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Dì Tề là một người ngăn nắp, làm việc gì cũng sắp xếp trước, khi hai người đến siêu thị, Lâm Tu thấy dì ấy lấy một danh sách từ trong người ra, sau đó mua hàng theo danh sách, chẳng hạn như giấy khán tắm, dầu và muối, các nguyên liệu, V.V., được sắp xếp theo thứ tự, khiến Lâm Tu là người đi theo dì ấy cũng rắt dễ dàng.
Hôm nay Lâm Tu đi theo cũng làm cho dì Tề thoải mái hơn rất nhiều, bởi vì dì ấy không phải trông nom hai chiếc xe cùng một lúc.
Lâm Tu trầm ngâm suy nghĩ: “Dì à, nếu không để buổi tối cháu đi làm về rồi cùng dì đi mua sắm, nếu khồng sẽ rất bất tiện cho dì
Dì Tề cười nói: “Nếu phu nhân muốn sao cũng được.”
Lâm Tu áy náy nói: “Trước đây cháu vẫn còn đang trong thời gian ở cữ nên không suy nghĩ được nhiều như vậy. Khoảng thời gian này dì đã vất vả rồi.”
Dì Tề nói: “Không cỏ nhiều lần, thời gian ở cữ thì Sâm Sâm ờ nhà với Hàn phu nhân và bà Lâm trông, sau khi cô ra tháng thì tôi cũng chỉ mới mang Sâm Sâm theo đến siêu thị 3 lần thôi.”
Ngay sau khi mua sắm, vì Lâm Tu đã đi cùng nên cồ đã trả
tiền, rồi hai người xách đồ và đẩy xe hàng của siêu thị đi vê.