Chương 905
Mười phút sau, Lâm Tu xách túi đi ra ngoài.
Đến ga ra, cô cầm chìa khỏa tiến lại gần chiếc xe thể thao màu đỏ, Maserati cảm ứng được chìa khóa, đèn pha lập tức lóe lên hai lần.
Cô mỏ’ cửa lái và ngồi vào trong, đặt túi xách cùa mình vào ngăn chứa đồ bên cạnh.
Cô lấy điện thoại di động ra và tìm kiếm bản đồ, xác định vị trí của tiêu khu Vân Đình mà cô nhỏ đã nói, nỏ thực sự cách đó khoảng 30 km, nằm ngoài lộ trình của tiểu Khi Vân Cảnh Thịnh Thế và Lâm gia.
Sau 40 phút, Lâm Tu lái xe đến gần tiểu khu Vân Đình, tìm một chỗ đậu xe, đỗ xe và gọi cho cô nhỏ.
Cô nhỏ: “Cô vừa định gọi điện thoại hỏi cháu đang ở đâu, cô ở bên ngoài nhà àn tây đối diện cửa chính cùa khu dân cư.”
Là muốn đến nhà hàng tây àn cơm sao?
Lâm Tu: “Cháu lập tức tới.”
Cô đỗ xe cách nhà hàng Tây không xa, đi hai phút đã tới nơi, nhìn thấy cô nhỏ, con dâu và cháu trai Tiểu Đông đang ở bên cạnh lối vào của một nhà hàng Tây.
“Cô nhỏ, chị dâu.”
Cô nhỏ cười đi tới, đối cháu trai nói: “Chào cô đi.”
Tiểu Đông: “Chào cồ.”
Lâm Tu: “ Xin chào.”
Cô nhỏ cũng mìm cười với cô.
Cô nhỏ nói: “Lâm Tu vừa mới ngủ dậy, còn chưa án sáng đúng không? Chắc đói bụng rồi, chúng ta…”
Lâm Tu nhìn bảng hiệu của một cửa hàng cách đó không xa, nói: “Được, chúng ta đi àn cơm trước, cô nhỏ xem bên cạnh có nhà hàng Hồ Nam, chúng ta đi ản cái nào?”
Cô nhỏ và con dâu:”…”
Lâm Tu không thấy phản ứng của cô nhỏ, mà nghiêng người hỏi Tiểu Đông: “Tiểu Đông, cháu thì sao?”
Nhưng Tiểu Đông lại bĩu môi nói: “Không cần, bà nội nói
khi cô đến sẽ đãi chúng ta đồ ăn Tây, cháu muốn bít tết!”
Cô nhò sắc mặt khẽ biến, trách mắng:” Nói cái gì đó?” Ãn cái gì mà không phải là án? Cô nói đi àn đồ án Hồ Nam thì ăn đồ Hồ Nam.”
Lâm Tu vốn là cố chút cố ý, nhưng nhìn thấy đứa trẻ thất vọng như vậy, cô cũng không thề chịu đựng được nữa và nói: “Được rồi, chúng ta án bít tết đi.”
Đôi mắt của Tiểu Đông trong nháy mắt lại sáng lên.
Vì vậy, mọi người bước vào nhà hàng cơm Tây.
Cô nhỏ vừa đi vừa cười, “Đứa nhỏ không hiểu chuyện, Lâm Tu, sẽ tốn rất nhiều tiền.” Bà ta cũng biết đồ ãn phương Tây đắt hơn rất nhiều.
Lâm Tu nhìn quy mô của nhà hàng tây, nhún vai và nói: “Không sao, miễn là đứa trẻ thích là được.”
Bốn người ngồi ở trong nhà hàng, người phục vụ cầm thực đơn đi tới, Lâm Tu gọi mì ống cùng nước cam cho mình, sau đó để bọn họ muốn gọi cái gì thì gọi.
Tiểu Đông tham lam, nhìn thấy gì cũng muốn gọi, trừ bít tết ra, thằng bé còn gọi một đống đồ ãn vặt và hai ly nước
ngọt.
Cô nhò mắng: “Cháu gọi nhiều như vậy, cháu có ăn hết được không?” Nhưng bà ta cũng không có ngán cản.
Lâm Tu cảm thấy chị dâu ngồi bên cạnh đang lén lút nhìn mình, cô đưa tay vuốt tóc mái, cười cười không nói gì.
Rất nhanh, đồ án đã được dọn lên, Lâm Tu cúi đầu án mì ống, không để ý đến những đồ àn khác.
Cô nhỏ nhìn đồ ăn của ba người bọn họ chất đầy một bàn, Lâm Tu ngồi đối diện cũng không thèm nhìn, cuối cùng cỏ chút ngượng ngùng nói:” Lâm Tu, sao cháu chỉ ăn mì vậy? Những thứ này…cũng nên àn chút nha.”
Lam Tu:” Cháu đang trong thời kì cho con bú, không thề ăn tùy tiện được, cháu án mì sợi là được rồi.”
“ồ,” Cô nhỏ nghĩ về điều đó, “Cô nghĩ cháu cũng sẽ mang đứa nhỏ ra ngoài.”
Lâm Tu: “Bé mới một tháng tuổi, không thẻ thường xuyên đưa ra ngoài, không khí bên ngoài không tốt lắm.”
Cô nhỏ: “Đúng vậy, con nhà họ Hàn quý hơn so với người bình thường, vì vậy nên được bảo vệ cẩn thận.”
Lâm Tu dừng lại một chút, cô nâng mắt nhìn bà ta và nói nhẹ nhàng:” Đều là những đứa trẻ giống nhau, chúng cháu cũng không đối xử đặc biệt gì, không mang ra ngoài cũng là vì bên ngoài khói xe quá nhiều, chất lượng không khí không tốt, trẻ nhỏ sức đề kháng yếu dễ bị bệnh, không phải do gia cảnh đâu.”
Cô nhỏ có chút xấu hổ, cười ha hả nói: “Nhưng là… Kỳ thật Hàn gia bọn họ có gia cảnh tốt.”
Lâm Tu nghiêng đầu nói: “Cô hỏ, là Hàn gia cháu, không phải ‘bọn họ’.”
Cô nhỏ: “…Đúng vậy, cháu cũng là người nhà họ Hàn.”
Trong lòng có chút không vui, nhưng nghĩ đến mình còn đang cầu xin người khác, bà ta liền cố gắng hạ thấp dáng vẻ của mình.