Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế!

Chương 907
Lâm Tu sắc mặt hơi trầm xuống, “Co, cô là cô ruột của cháu, nhưng cũng không thể làm khó người khác như vậy được? Cháu nghe anh ấy nói, ngoại trừ việc tìm người để kiếm quan hệ, cô còn muốn chúng cháu giúp Tiểu Đông giải quyết hộ khẩu và vấn đề nhà của của nhà cô ỏ’ Hoa Thành? Đây không phải là hơi quá phụ thuộc vào gia đình chúng cháu hay sao? Nếu nhà cồ không thể tự mình giải quyết những vấn đề này, vì sao lại muốn đề Tiểu Động đến Hoa Thành học tập chứ?”
Cô nhỏ: “Cô đây còn không phải là vì lên kế hoạch cho tương lai của Tiểu Đông sao? Việc học ờ Hoa Thành khác với những nơi khác!”
Lâm Tu:” Được rồi, cháu hỏi cô một chút, cô có biết học phí một nám của trường quốc tế là bao nhiêu không?”
Cô nhỏ : “Cô đã hỏi, khoảng 15 vạn một nám.”
Lâm Tu: “15 vạn một nám, 3 năm trung học cơ sở là 45 vạn, 3 năm nàm trung học thêm 45 vạn, tổng cộng là 90 vạn. Bao gồm cả việc tìm người, đàng ký và mua nhà trong giai đoạn đầu—cô có biết một căn nhà ỏ’ Hoa Thành giá bao nhiêu không? Một ngôi nhà gần trường quốc tế đó.”
Cô nhỏ:” Phải…Phải mấy trăm vạn?”
Lâm Tu: “Cháu đã kiểm tra trường học mà cô đề cập, nó nằm trên đường vành đai thứ hai, vì vậy ngôi nhà bình dân nhất gần đó, thậm chí là một ngôi nhà cũ rộng 50 mét vuông, có giá 800 vạn.”
Cô nhỏ:”… nhiều như vậy?”
Lâm Tu: “Vậy là cô nhỏ không nghĩ về vấn đề này?”
Cô nhỏ dừng lại và nói: “Nghĩ thì cũng đã nghĩ qua …”
Lin Tu: “Vậy thì cô sẽ giải quyết những vấn đề này như thế nào? Thời điểm cần cô lấy tiền, cô có thề lấy ra ngay không?”
Cô nhỏ có chút chột dạ, nói:” Chúng ta vẫn có một chút, không có đủ… có thề vay mượn người thân, bạn bè để trang trải”.
Lâm Tu: “Họ hàng của chú nhỏ hình như đều xuất thân từ gia đình bình thường phải khồng? Vậy thì là bên chúng cháu, nhưng cháu nghe nói cả mẹ cháu và cô cả đều không đề nghị cô gừi cháu mình đến Hoa Thành để đi học, cô nhò cảm thấy có thể vay mượn được không?”
Cô nhỏ buột miệng, “Không phải vẫn còn cháu và Tiều Hàn ở đây sao? Cậu ấy giàu như vậy, cho cồ mượn chút tiền thì có làm sao?”
Lâm Tu im lặng, cuối cùng cũng đợi cô nhỏ nói ra những lời này.
Cô nhìn cô nhỏ, cô nhỏ nhìn cô, cả hai đều có vẻ không vui.
Một lúc sau, Lâm Tu nói: “Cô nhỏ, vì một đứa trẻ không biết tương lai, cháu cảm thấy việc nhà cô tác động đến của cải của cả nhà, thậm chí cả người thân đều không có ý nghĩa gì!”
Cô nhỏ:” Có ý nghĩ hay không, tự cô biết, đây là cháu trai duy nhất của cô, cồ đương nhiên phải lo lắng vì nó, vì nó nhà chúng ta làm gì cũng được.”
Lâm Tu: “Cháu không có lý do gì để ngán cản gia đình cô làm bất cứ điều gì, nhưng cháu từ chối giúp đỡ.”
Cô nhỏ lập tức tái mặt, “Lâm Tu, sao cháu có thể vô tình với chính cô ruột của mình như vậy chứ? Trước kia cháu ngoan ngoãn như vậy, sẽ không nói lời nặng…Có phải hắn dạy cháu không?”
Lâm Tu thản nhiên nsoi: ” Trước đây là trước đây, cháu sau
khi đi học làm việc dần dần trở nên như vậy, không liên quan đến ai.”
Cô nhỏ nghiến ráng nghiến lợi nói: “Cháu liền một chút thể diện cũng không cho cô?”
Lâm Tu: “Đây là cô đang làm khó chúng cháu, xin lỗi cô.” Cô ấy nói xong, không nói gì nữa, đi thẳng vào nhà hàng tây.
Cô nhỏ sửng sốt, theo vào thì Lâm Tu đã đứng ỏ’ bàn bọn họ nói chuyện với chị dâu, lấy ra một tờ một trăm tệ màu đỏ đặt lên bàn, “Chị dâu,đâu là tiền xe của mọi người, 100 tệ là đủ để từ đây trở về khách sạn của các người.”
Người phục vụ bên cạnh mang hóa đơn đến, Lâm Tu quét
mã QR trên đó bằng điện thoại di động của mình và nhập mật khấu đế thanh toán.
Cô nhỏ cũng đi tới, sắc mặt không tốt hỏi: “Lâm Tu, ý của cháu là sao hả?”
Lâm Tu nói một cách thờ ơ: “Cháu đã thanh toán hóa đơn rồi, cháu cũng đã đưa cho chị dâu tiền bắt taxi về nhà. Cháu còn có việc phải làm, vì vậy cháu xin lỗi co nhỏ không thề tiến mọi người.”
Cô nhỏ giữ chặt tay cô, bởi vì trong nhà àn có rất nhiều người, bà ta hạ thấp giọng hỏi: “Cô hỏi cháu, cháu định trở mặt với cô đúng không?”
Lâm Tu: “Không cỏ, cô nhỏ, cháu thật sự có việc phải đi, cháu đi trước đây.”
Cô đi ra ngoài, cô nhỏ cũng đi theo, chẳng mấy chốc lại ra ngoài nhà hàng.
Cô nhỏ: “Lâm Tu, cháu hỏi tiểu Hàn vì sao hắn nguyện ý giúp cô cả cháu, mả không phải đồng ý giúp cô?”
Lâm Tu dừng lại, quay đầu lại nhìn bà ta, nói: “Giúp cô cả chỉ là thuận tay, vừa lúc anh ấy cũng có việc ở chỗ hải quan, nhưng chuyện của cô nhỏ hiền nhiên vượt quá khả
nàng hỗ trợ, đồng thời cháu cũng nhắc nhở cô nhỏ một chút, tùy khả nàng mà làm.”
Nói xong, thật sự không thèm quay đầu lại, trực tiếp đi thẳng đến xe cùa mình.

Nhấn Mở Bình Luận