Chương 928
Sau khi cô nhỏ và con dâu rời đi, trong phòng riêng lại rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Cô cả nhìn cả nhà, hầu như đều cụp mắt xuống, vẻ mặt nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ gì.
Cảm nhận đưực sự dò xét của cồ cả, Lâm Tu ngẩng đầu lên, trao đồi ánh mắt với bà ấy, mỉm cười và bà ấy cũng mỉm cười đáp lại.
Cô cả và cháu gái cười xong, cũng không chút do dự nữa, nói với mẹ Lâm: “Chị dâu, sao trước đây không nói với em chuyện này? Em nghĩ hôm nay đến đây chỉ là làm nhân chứng trả tiền cho em ấy thồi, nhưng không ngờ rằng đằng sau số tiền đó lại có lý do như vậy. Nếu em biết rằng con nhỏ bướng bình đó đến quấy rầy Tiếu Hàn, em đã sớm thuyết phục nó từ bỏ suy nghĩ này trong đầu.”
Mẹ Lâm bất lực nói: “Chị cũng đã thuyết phục em ấy, chẳng lẽ chúng ta trước đỏ không thuyết phục em ấy trước một chút sao? Tình hình và chính sách đã được phân tích cho em ấy, tình huống của chính em ấy cũng ở đó. Mà em ấy không không nghe, chỉ đồng ý một chuyện người khác
làm được, em ấy cũng sẽ làm!”
Cô cả nghĩ nghĩ, thỏ’ dài, cau mày nói: “Không biết người bên trong Sa Thành nghĩ như thế nào? Không phải học bên đó tốt lắm sao, sao cứ muốn đến Hoa Thành tham gia cuộc vui chữ?”
Cha Lâm, “Mọi người đều bị ma ám rồi!”
Cô cả đưa mắt nhìn ông, cười nói: “Anh cả, em đây là lần đầu tiên thấy anh tức giận như vậy , nghiêm khắc có cãn cứ như vậy , thật là kinh ngạc!”
Cha Lâm lúc này mới bình tĩnh lại, cảm thấy ngượng ngùng, “Anh chì là không thích nói chuyện thôi, bình thường nói chuyện có chị dâu em lo liện, chị dâu em cũng có tiếng nói, có chừng mực.”
Cô cả liếc mắt nhìn mẹ Lâm một cái, cười nói: “Đúng vậy, chị dâu là người phát ngôn của nhà họ Lâm, nhưng anh à, nếu anh không làm cho thấy, sẽ trở thành bom tấn.”
Cô cả thoải mái nói, sau vài câu nói, bầu không khí dịu đi rất nhiều.
Mẹ Lâm cũng cười nói: “Những chuyện kia đừng nói nữa, món này nguội rồi, mau án đi.”
Vài người cầm đũa lên tiếp tục án.
Trò chuyện một lúc, mẹ Lâm chợt nghĩ ra điều gì đó, quay sang nhìn Lâm Tiến, nghiêm nghị nói: “Mậc dù không đế ý nhưng mẹ vẫn muốn hỏi con, một vạn cô nhỏ đưa cho con con đã tiêu đi đâu rồi ? Nói rõ ràng đi.”
Lâm Tiến thả lỏng trạng thái đột nhiên lại trở nên cáng thẳng, động tác án uống cũng cứng đờ, không khỏi nhìn về phía bên cạnh Lâm Tu.
Lâm Tu cũng nhìn cậu, và thấy được sự cầu cửu trong mắt cậu.
Cô nhỏ ngạc nhiên: “Không phải chị nói rằng Lâm Tiến đã đưa cho chị 1 vạn nhân dân tệ sao? Tại sao vẫn còn 1 vạn nhân dân tệ?”
Mẹ Lâm:” Một vạn vừa rồi là tiền thưởng Lâm Tiến làm thêm ở cửu hàng anh rể nó, cũng với tiền em gái cho nó là hai chuyện khác nhay, chị lấy ra khi quan trọng.”
Cô cả nghe vậy thì nhìn Lâm Tiến, rồi lại nhìn Lâm Tu, hai chị em đang dùng ánh mắt không rõ ràng trao đổi với nhau, rõ ràng là có chuyện khác. Sự việc bề ngoài rất bí ẩn, khiến bà ấy lo lắng.
Chẳng lẽ có cái gì ẩn tình?
Mẹ Lâm chợt nghĩ đến đống tiền đó, cô nhỏ vội vàng bỏ đi, cô nhỏ và con dâu lúc đỏ cũng hốt hoảng, cả hai đứng dậy ra về mà không ở lại nhiều, chẳng lẽ họ không lấy tiền?
Thử nhìn kỹ hơn, thực sự là!
Tiền trong xấp bịch ni-lông đen ngòm vẫn nằm im thin thít trên bàn xoay!
Cô cả cũng nhìn thấy, đứng dậy cầm tiền đưa cho mẹ Lâm, sững sờ nói: “Rắc rối thật lâu, lúc đi bọn họ vẫn quên mất.”
Mẹ Lâm nhận lấy tiền, cau mày nói: “Chị cũng quên mắt rồi, chị nên đưa lại cho em ấy như thế nào, chị đoán em ấy sẽ không đi ra khi chị rủ cô ấy đi ra ngoài một lần nữa sau khi náo nhiệt như ngày hồm nay, xem ra chị phải đi đến
khách sạn nơi em ấy ở trực tiếp đưa.”
Cô cả suy nghĩ một chút, nói: “Thế này thì sao, ngày mai em sẽ rủ họ đi công viên giải trí, đến lúc đó em sẽ giúp chị đưa tiền cho em ấy.”
Mẹ Lâm:” Được rồi, vậy nhờ em đưa cho em ấy.” Mẹ Lâm đưa nó cho cô cả.
Cô cả trả lời: “Chị yên tâm.” Bà ấy để tiền vào túi sau lưng.
Bố Lâm: “Nói kỹ với em ấy, nếu em ấy nghĩ thông suốt, tối mai chúng ta đi ăn cơm, nếu không thì không đi, đi cũng vô ích.”
Cô cả không đồng ý, “Anh…”
Bố Lâm liếc nhìn bà ấy một cái, nhàn nhạt nói: “Bằng không, em cũng muốn chia tay trong không vui giống như hôm nay sao? Chỉ sợ khó khàn nhất sẽ là em!”
Cô cả nghẹn họng, không phản bác được.