Chương 956
Hàn Lận Quân sáng nay dậy, đúng như những gì Lâm Tu tưởng tượng, vì không để cô sau khi tình dậy phải ngượng ngùng nên đã ném ga trải giường vào máy giặt để giặt.
Anh không mang theo quần áo thề thao, anh đang mặc đồ ở nhà, đầu hè trên núi vẫn còn lạnh, anh mang theo áo dài tay, nhưng chạy bộ buổi sáng chắc chắn sẽ nóng, anh xắn tay áo bước ra ngoài .
Chưa kịp mở cửa thì sau lưng đã có tiếng mờ cửa phòng, nhìn lại thì ra là anh Nghê cũng dậy sớm.
“Chào buổi sáng.”
Hai người chào nhau, ngầm hiểu cùng nhau đi ra ngoài, cùng nhau chạy bộ buổi sáng.
Sau khi hỏi địa điểm thích hợp đế chạy bộ buổi sáng, nếu không có chỗ chĩ có thể chạy dọc theo con đường đá không đều nhau bên ngoài sân nhỏ của biệt thự, kết quả một người đàn ông địa phương chỉ vào một con dốc cách đó không xa nói rằng bên dưới đó là một con đường bằng phẳng để chạy bộ, cho nên bọn họ chạy qua.
Vùng núi điều kiện hạn chế, hơn nữa con đường phát triển
đến trung tâm nghỉ dưỡng cũng không dài lắm, đi hết cả đoạn đường chì mất 5 phút, hai người chạy tới chạy lui mấy lần, mới được 40 phút, từ từ trong nửa cuối đi bộ trở lại.
Hàn Lận Quân nhận được tin nhắn WeChat của Lâm Tu trên điện thoại di động, biết cô cũng dậy rất sớm, kêu đói.
Nghĩ đến bộ dáng đáng thương của tiều cô nương gọi mình đói bụng, anh bất giác nhíu mày, cong khóe môi, lúc chạy buổi sáng hình như nhìn thấy trước mặt có một điềm bán đồ ăn sáng, vì vậy anh một tay đút túi trả lời tin nhắn của cô
Anh Nghê quay đầu nhìn anh, cười nói: “Anh Hàn tối hôm qua ngù có ngon không?”
Hàn Lận Quân cất điện thoại, nhìn xung quanh, bình tĩnh nói: “Cũng tốt, môi trường ở đây yên tĩnh, thích hợp cho những người thường xuyên bận rộn với công việc đến đây đề thư giãn.”
Anh Nghê nói thẳng: “Thư giãn? Chỉ sợ sẽ không phải thư giãn chứ?”
Hàn Lận Quân nhướng mày , “Hình như trong lời nói của anh Nghê có ý gì đỏ?”
Anh Nghê đi xa như vậy: “Là bởi vì quá yên tĩnh, cho nên…
cách âm không tốt lắm
Hàn Lận Quân:
Anh Nghê nói xong liền cúi đầu cười .
Hàn Lận Quân ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Hóa ra nửa đêm anh Nghê thức đêm chỉ đề nghe lén sao?”
Anh Nghê không nói nên lời: “Rõ ràng là do anh quá quên mình, tồi cùng vợ đã đi ngủ sớm, nếu đánh thức cô ấy, tôi không thê rkhoong đi gọi cửa
Hàn Lận Quân cụp mắt, đưa tay lên gãi nhẹ lông mày, trên môi không giấu được nụ cười.
Hai người thong thả đi về phía trước, nghe thấy phía trước truyền đến một giọng nói, ngẩng đầu nhìn thấy đã gần đến giờ ăn sáng, liền nói: “Tôi đi mua bữa sáng, anh chờ một chút.”
” ừm.”
Họ có quan hệ cá nhân rất tốt, thông thường đi tiệc tùng ai thanh toán hóa đơn cũng không quan trọng, anh Nghê biết anh nhất định sẽ mua cho mình nên im lặng đứng đợi.
Anh ấy lấy ra một điếu thuốc, châm lửa một hơi đưa lên môi, bình tĩnh nhìn về phía sườn núi, trong tầm mắt hình như có hai bóng người quen thuộc, đang định nhìn kỹ hơn, lại nghe thấy một giọng nói bên cạnh:” Nghê tồng, chào buổi sáng.”
Anh Nghe quay đầu lại nhìn, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi về phía mình.
Anh ấy mặt không thay đồi nhìn người phụ nữ này, giữa lông mày có chút không kiên nhẫn, nhưng cũng không có biểu lộ ra ngoài, “Cô là ai?”
Người phụ nữ đứng cách anh ây hai bước, khuôn mặt trang điểm thanh tú, làn da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp, cô ta ăn mặc rất sành điệu, thoạt nhìn đó là một chuyến thám đặc
biệt.
Sáng só’m như vậy ỏ’ trong núi, đặc biệt ăn mặc đến đây?
Người phụ nữ mỉm cười và nói một cách tao nhã: “Nghê tổng, xin phép tôi tự giới thiệu. Tôi tên là Lương Oánh Oánh, nghệ danh của tôi là Lương Vũ Phỉ, tôi là một nghệ sĩ mới, cho nên sợ là ngài không biết tôi.”