Chương 979
Lãnh đạm như vậy ~
Lâm Tu bĩu môi, tức giận nói: “Không có việc gì.”
Hàn Lận Quân chỉ nói hai từ đó cũng không ngừng gõ, lúc này anh quay lại nhìn cô, cau mày nói: “Có chuyện muốn nói.”
Lâm Tu hai tay chắp sau lưng đi đến trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không thèm nhìn anh nói:” Khi nào thì đến thăm mẹ?”
Hàn Lận Quân chỉ vào email đang viết, “Đợi anh trả lời xong cái này.”
Nói xong lại bắt đầu đánh chữ.
Lâm Tu chỉ nhìn thoáng qua, người đàn
ông có khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, đôi mắt sáng như sao, nhưng cũng lạnh như băng, anh nhìn màn hình một cách vô cảm, không biết đây là loại ngôn ngữ nào, muốn nhìn xem một chút…
Cô nghiêng người để nhìn vào những từ nhỏ như con nòng nọc, “Đây là ngôn ngữ nào?”
Có một sự im lặng chết chóc.
Người đàn ông trở lại bộ dạng phớt lờ cô, không nhấc mí mắt.
Lâm Tu tức giận đến mức cô thực sự muốn cãi nhau với anh, nhưng anh đang rất nghiêm túc với công việc của mình, *cô không thể tùy tiện quấy rầy anh, vì vậy cô phải kìm nén cơn giận của mình, quay người và tức giận bỏ đi.
Điều cô không biết là, khi cô quay
người bước ra ngoài, người đàn ông đã ngừng đánh máy, đôi mắt tuấn tú đảo theo động tác của bóng người mảnh khảnh, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, mỉm cười.
Lâm Tu đi vào phòng khách với vẻ mặt không hài lòng, cô vừa ngồi trên ghế sô pha, cô đã nghe thấy tiếng mở khóa, sau đỏ cửa được mở ra.
Cô ngước mắt lên, thấy là dì Tề đã về, sắc mặt dịu đi: “Dì, dì về rồi sao?”
Dì Tề cũng cười nói: “Dạ, vợ chồng phu nhân về sớm vậy? ”
Lâm Tu:” Dạ, nhưng một lúc nữa chúng cháu sẽ đến chỗ của mẹ cháu.”
Thím Tề: “Phu nhân và tiên sinh hai ngày nay chơi vui vẻ chứ?”
Lâm Tu: “Vui lắm dì, chúng cháu mang về một con gà rừng, ngày mai sẽ dùng để nấu canh.”
Cô đứng dậy cùng dì Tề chuẩn bị đi vào bếp, lúc đi ngang qua hành lang, tình cờ nhìn thấy Hàn Lận Quân đang đi đến cửa phòng làm việc, hai người nhìn nhau, cô nghĩ đến hành động tế nhị vừa rồi của hai người, vẻ mặt hơi xấu hổ, còn nghĩ, lão đại sẽ không ra dỗ cô đây sao? Nếu vậy liệu cô có dễ dàng tha thứ cho anh? Chán ghét, vô cớ lại nổi giận…
Hàn Lận Quân nhàn nhạt nhìn cô, đứng
ở cửa không lên tiếng, chậm rãi giơ bàn tay thon dài, đặt ở cửa phòng làm việc.
Sau đó, đóng lại.
Lâm Tu:”…”
Khóe miệng cô lập tức co giật.
Điều này… điều này cỏ nghĩa là gì? Ngại tranh cãi với cô khi có dì Tề sao?
Hơi quá đáng!
*****
10 phút sau, Hàn Lận Quân viết xong email tiếng Tây Ban Nha, kiểm tra và bấm gửi sau khi xác nhận chính xác.
Tắt máy tính, thu dọn bàn làm việc, đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc.
Lâm Tu đang nói chuyện điện thoại với Tiêu Nam trong phòng.
“… Tớ đồng ý, cũng không sao, dù sao cũng sẽ không mất miếng thịt. Như vậy thật tốt, không cần chủ động, những cô gái kia có suy nghĩ đều tự lui ~ tớ cũng đọc Weibo của cô ấy, đại đa số dư luận vẫn tốt, chỉ có một bộ phận nhỏ là không thể kiểm soát được, đến giờ tớ mới biết những người nổi tiếng đó phản ứng thế nào trước những bình luận tiêu cực, căn bản là làm như không thấy, nếu để trong lòng không phải là buồn bực thêm sao? Tớ không phải người của công chúng nên cũng không muốn lo lắng về điều này ~ Nơi chúng tớ đến thực ra là một trung tâm nghỉ dưỡng trang trại, chúng tớ đã đến thăm trường đại học cổ kính ở đó, ngâm mình trong suối nước nóng và ăn gà rừng….Đại boss cũng là một người bình thường, người bình thường cũng có thể đi nông
trại, chẳng lẽ chỉ có thể đi Pari Luân Đôn sao? Vậy là cậu hiểu sai về đại boss rồi.”
Hàn Lận Quân hai tay đút túi đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ quỳ ở trên tấm thảm bên cạnh giường, quay lưng về phía anh, một tay cầm điện thoại di động, mân mê đống đồ siêu thị còn đặt trên giường, mái tóc của cô xõa xuống, phần sau trông rất mềm mại và xinh đẹp.
Cô gái nhỏ hoàn toàn không để ý đến người đàn ông ở cửa, cô không biết Tiêu Nam hỏi cái gì, cô đột nhiên giật
nảy mình, đáp: “Dù sao… Tớ rất thích ở cùng anh ấy, bất luận đi đâu, có anh ấy ở bên cạnh tớ thì tốt rồi
Hàn Lận Quân ánh mắt khẽ động, ánh mắt rơi vào trên người cô gái nhỏ, cực kỳ ôn nhu.
Một lúc sau, anh lùi lại, giả vờ như vừa mới từ thư phòng đi ra, giơ tay thành nắm đấm, áp lên môi ho khan một tiếng:” Lâm Tu, đến giờ đi rồi.”
Nói lời tạm biệt với đầu bên kia, cúp điện thoại, đứng dậy đi tới.