Chương 989
Cuối tuần, mấy bà cô ở cửa quán nhỏ nói chuyện phiếm, nói đủ loại chuyện phiếm trong xóm.
“… Trước kia chỉ nói là giống nhau, không nghĩ tới là cùng một người. Lâm gia giữ bí mật! Nếu không phải bức ảnh Lâm Tu cùng chồng lộ ra ngoài Internet, chúng ta sẽ không biết về gì.”
Lại nói tiếp, coi như là vinh hạnh trong cái xóm nho nhỏ này của chúng ta, ai có thể nghĩ Lâm Tu ở một chỗ nhỏ như thế này của chúng ta có thể lấy được một ông chủ có tiền như vậy chứ?”
” Vinh hạnh cái gì? Cũng không có quan hệ gì với chúng ta? Có quan hệ mà người Lâm gia có thể che giấu sao?”
“Sao lại không liên quan? Sau này làm gì cũng thuận lợi ”
” Bà nghĩ nhà họ Lâm sẽ giúp bà sao?”
“Ý bà là sao? ”
“Công ty của con rể Tôn Chi sản xuất những thứ mà Tập đoàn Cảnh Hoa có thể sử dụng. Tuy nhiên, có rất nhiều đối thủ cạnh tranh nên gia đình họ đã nhờ nhà họ Lâm giúp thành lập một dây chuyền, nhưng Quách Thải Thiến đã trực tiếp từ chối, tặng quà cũng kêu đem về, nghĩa là họ sẽ không giúp gì cả, nhà Triệu Hiểu không đủ tiền xây nhà và tìm đến gia đình họ vay mượn, cũng không đưa xu nào cho nên liền tan rã trong không vui, trước đây tôi từng nhờ nhà họ vay tiền, vậy tại sao bây giờ vay tiền lại khó khăn như vậy?
” Ai zô, nói cho cùng giông như Triệu
Hiểu vay bà 20 vạn để làm nền bà cũng sẽ cho sao, là tôi tôi cũng không cho vay, nghe nói nhà bọn họ cũng chưa tới đâu!”
“Chuyện này…”
“Quay vòng là quay vòng, cỏ thể như vậy sao? Quay vòng có nghĩa là cỏ thể trả được.”
” Dù sao tôi biết có vài người đến tìm nhà bọn họ vay mượn hoặc nhờ giúp đỡ, đều bị từ chối.”
“Nhưng nhà Lão Lâm đã giúp nhà chúng tôi thông tắc cống vài ngày trước, ông ấy đã từ chối khi tôi yêu cầu anh ấy ở lại nhà ăn tối. Điều đó cũng khá tốt.”
Mấy dì đang trò chuyện thì có người nhìn thấy một chiếc xe địa hình màu đen từ bên kia đường đi tới, ra hiệu cho những người khác: “Này, tôi đã từng nhìn thấy chiếc xe đó rồi, còn nhớ biển số, nó là xe của chồng Lâm Tu!”
Các dì đều trợn mắt ngoác mồm nhln sang.
“Thật sao? Đây là đến nhà mẹ vợ sao?”
Chiếc xe địa hình nhanh chóng chạy qua cửa hàng nhỏ, mấy thím vươn cổ nhìn người ngồi ở ghế lái.
Là cậu ấy, cậu ấy rất đẹp trai!” “Không phải trước đây cậu ta rát ít khi đến đây sao? Gần đây sao lại thường xuyên đến đây vậy?”
” Nếu không chúng ta đến Lâm gia ngồi chút xem? Người trẻ tuổi này hiểu chuyện lễ phép, chúng ta lộ mặt, có thể có chút sắc mặt cũng tốt.”
Hàn Lận Quân ôm Sâm Sâm, Lâm Tu đẩy xe đẩy, trong xe có đồ Sâm Sâm thường dùng, hai người song song đi vào con đường nhỏ.
“Đây không phải Lâm Tu sao?”
Lâm Tu quay đầu lại, thấy là con dâu hàng xóm, cười nói:
“Chị Tiểu Lộ, chào chị.”
Đôi mắt chị Tiểu Lộ nhìn chằm chằm Hàn Lận Quân, thiếu phụ nháy mắt ngượng ngùng trở lại thành một cô gái, “Đây… là chồng của em sao?”
Lâm Tu: “Vâng, đây là con trai em.”
Hàn Lận Quân khẽ gật đầu với cô Tiểu Lộ.
Cô Tiểu Lộ lập tức đỏ mặt.
Lâm Tu cười nói: “Chúng em trở về nhà mẹ đẻ trước đi. Hẹn gặp lại, chị Tiểu Lộ.”
” Hẹn gặp lại…”
Nhìn thấy một nhà ba người chậm rãi đi xe, chị Tiểu Lộ có chút ảo não mình vừa nhìn thấy người đẹp trai liền ngay
cả lời cũng không nói ra được gì.
Sau đó, mấy cô từ ngã tư chạy tới, vừa đi vừa nói: “Đi thôi, bọn họ sắp tới nhà họ Lâm rồi.”
Chị Tiểu Lộ khó hiểu, “Chào các dì, dì chạy đi đâu vậy?”
Một dì nói: “Tiểu Lộ, sao cháu lại đứng ở đây?”
Chị Tiểu Lộ: “Cháu—“
Vừa mở miệng đã không thể tiếp tục, bởi vì dì không đợi cô ấy trả lời, giống
như đang thuận miệng nói một lời rồi đi thẳng về phía trước.
Chị Tiểu Lộ:”…”
Mẹ Lâm ôm Sâm Sâm trong phòng khách và nói chuyện phiếm với mấy dì, Lâm Tu cắt trái cây cho họ và mang chúng đến, “Dì, ăn một ít trái cây.”
“Lâm Tu, đây là anh đào hay cherry?”
Lâm Tu cười nói: “Của Trung Quốc chúng ta gọi là anh đào, còn ở nước ngoài gọi là cherry, chúng thực sự giống nhau.””
” Cháu mang đến sao?”
Lâm Tu: “Vâng.” “Ồ, vậy chắc chắn là cherry, ha ha.”
Lâm Tu: “Khi cháu mua thì thật sự thấy viết là cherry.”
“Yo, đó là hàng nhập khẩu. Nhờ cháu, anh đào nhập khẩu đắt tiền, phải không?”
Lâm Tu: “Bình thường ạ.”
Một dì cắn anh đào, môi ăn đỏ ai, ánh mắt liếc sang bên kia căn phòng, hỏi: “Này, chồng cháu đâu? Sao không thấy ai?”