Chương 991
Trong khoảng thời gian đó, Lâm Tiến gửi tin nhắn WeChat, quần áo của Hàn Lận Quân bị ném sang một bên, điện thoại trong túi quần vang lên vài lần, nhưng hai người đều đang bận nên đều mặc kệ Nnó.
Một lúc sau, Lâm Tiến từ ngoài cửa lẩm bẩm: “Không phải đi ra ngoài hóng gió sao? Lâu như vậy sao? Quên đi, mình trước ghi lại…”
Lâm Tu:”…”
Khóe môi người đàn ông cong lên nụ cười ác ý, “Người trẻ tuổi thật sự còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu…”
Lâm Tu đập cánh tay của anh, tức giận nói: “Anh. . . Cái gì cũng biết. . .”
Hai người thở hổn hển, thỉnh thoảng trò chuyện, nỗ lực tiếp theo được dành cho nơi khác.
Trong một thời gian dài, Lâm Tu bị nhốt trong vòng tay của người đàn ông.
Hàn Lận Quân cười tủm tỉm nói: “Đây là lần đầu tiên ở trong phòng của em…”
Lâm Tu ngoan ngoãn dựa vào cánh tay anh, giọng nói mềm mại, “Có gì khác biệt?”
Hàn Lận Quân nheo mắt lại,” Đặc biệt kích thích
Lâm Tu: “Tại sao …”
Cô vừa nói xong, có tiếng gõ cửa thận trọng, giọng nói của mẹ Lâm vang lên:
“Lâm Tu, con có ở trong không? Buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Lâm Tu hoảng hốt, vội vàng từ trên người người đàn ông đứng dậy, “Dạ, con ra ngay!”
Thấy tiểu mỹ nhân vội vàng mặc quần áo vào, Hàn Lận Quân đang chậm rãi cài khuy áo sơ mi, nhìn cô cười hỏi, “Có kích thích không?”
Lâm Tu:”…”
Cô trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, tức giận lẩm bẩm: “Đại Ma Vương!”
Bản thân Đại Ma Vương Hàn Lận
Quân cười tủm tỉm nhìn cô một cách thích thú.
Sau khi Lâm Tu mặc áo và váy vào, cô
thấy anh vẫn chậm rãi mặc quần vào, động tác tao nhã như một hoàng tử cao quý, căn bản không thể biết nhìn ra anh đã bắt nạt cô một cách vô nhân đạo 10 phút trước, vì vậy cô bĩu môi đi tới cửa, hai tay dựa vào tay nắm cửa giục anh, “Mau lên!”
Hàn Lận Quân mặt không đổi sắc kéo khóa kéo, “Em vọi gì? Em đi ra ngoài trước đi
Lâm Tu:
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, hai người cuối cùng bước ra ngoài, trong phòng, Hàn
Lận Quân giơ tay chỉnh lại cổ áo xộc xệch của cô, sau đó nắm tay nhau đi ra ngoài.
Bởi vì là buổi trưa, cha Lâm bận một mình ở cửa hàng, cho nên mẹ Lâm không có ở nhà nấu ăn, cả nhà định ăn ở gần cửa hàng.
Đối mặt với nhà họ Lâm, Hàn Lận Quân luôn tỏ ra rát kiên nhẫn và hòa nhã, anh chưa bao giờ có bất kỳ yêu cầu nào về sự tiếp đãi, ở nhà, anh sẽ nhận bát cứ thứ gì nhà họ Lâm chuẩn bị, sau khi ăn xong, bố Lâm và mẹ Lâm đã hiểu được anh là người có địa vị cao lại chấp nhận nhân nhượng trước người có địa vị thấp như họ chính là có tâm ý, cho nên cũng liền chấp nhận nó một cách thẳng thắn.
Thực sự là thoải mái hơn khi hòa hợp với cách này.
Cha Lâm tạm thời đóng cửa hàng, dù sao cũng không có nhiều khách đến vào buổi trưa, vì vậy cả nhóm đi về phía nhà hàng Lăng Vân đối diện.
Mẹ Lâm ôm Sâm Sâm không thể đặt xuống, Lâm Tu đẩy xe đẩy, cha Lâm đi vào phòng ở tầng hai chờ đợi, trong khi Hàn Lận Quân và Lâm Tiến gọi đồ ăn ở sảnh dưới.
“Đây không phải là Hàn tổng sao?” Một giọng nói kinh ngạc truyền đến.
Hàn Lận Quân quay đầu nhìn sang, gật đầu với người tới: “Thường tổng.”
Thường tổng gần năm mươi tuổi, trên mặt mang theo nụ cười, đưa tay ra bắt tay,” Hàn tổng, thật không ngờ gặp được ngài ở chỗ này, chẳng lẽ là…” Nhìn Lâm Tiến bên cạnh chỉ là một thanh niên ăn mặc giản dị, ông ta có
chút khó hiểu.
“Bữa cơm gia đình.” Hàn Lận Quân thờ ơ nói, đưa tay chạm nhẹ vào vai cậu rồi rút ra.
Lâm Tiến đi theo sau, lễ phép nói: “Xin chào.”
“Xin chào,” Thường tổng có chút tò mò, chàng trai trẻ này có phải là thành viên của gia đình Hàn Lận Quân không? Không nghe nói rằng anh có một em trai? Chẳng lẽ là em họ? Bất kể như thế nào, ông ta cũng nên lễ phép với người ta, tiện thể giới thiệu thế hệ trẻ sau lưng
mình, “Đây là cháu trai của tôi, tên là Lục Ngộ Minh. Ngộ Minh, Hàn tổng của Cảnh Hoa, nhanh chóng lên làm quen một chút.”
Người được gọi là Lục Ngộ Minh là một thanh niên khoảng 30 tuổi, phong thái điềm đạm, nghe trưởng bối nói như vậy liền cung kính đi tới, đưa tay về phía Hàn Lận Quân, “Hàn tổng, tôi ngưởng mộ ngài đã lâu.”
Hàn Lận Quân cũng bắt tay lại, nhưng không đáp lại, chỉ nói với Thường tổng “Người nhà tôi đang đợi, Thường tổng xin cứ tự nhiên.”
Thường tổng cũng không dám quấy rầy anh nhiều, rất vinh hạnh khi được một người đàn ông lợi hại như vậy sẵn sàng nói vài lời với ông ta, “Hàn tổng, ngài cũng xin tự nhiên.”
Hàn Lận Quân khẽ gật đầu, anh và Lâm Tiến đã gọi đồ ăn xong, họ nghiêng đầu ra hiệu rồi cùng đi về phía cầu thang.
Trên cầu thang, Lâm Tiến trầm tư, do dự không nói gì, Hàn Lận Quân phát hiện, nghiêng đầu cười hỏi: “Em muốn nói gì?”
Lâm Tiến nói: “Anh rể đã biết vài ngày trước có người tới tìm mẹ,nhờ mẹ giúp thiết lập dây chuyền sản xuất AI hợp tác kinh doanh không?”
Hàn Lận Quân nhướng mày, “Anh biết.”
Lâm Tiến nói, “Lục Ngộ Minh là con rể của dì Tôn.”