Chương 996
Mẹ Lâm dở khóc dở cười, “Tôi thật sự không giúp được gì, tôi chỉ là nghe bà nói còn không hiểurõ, lần trước nói với bà tôi khoogn hiểu rõ phương diện đó là được, người ngoài nghề như tôi làm sao có thể nói chuyện trước mặt thằng bé được? Như vậy chẳng phải chỉ gây rắc rối sao?”
Dì Tôn sửng sốt,” Bà…Không giúp đỡ?” Vậy sao con rẻ bà vừa lúc lại lựa chọn nó chứ?”
Mẹ Lâm cười nói: “Cho nên, điều này chứng tỏ con rể của bà cũng có năng lực, không cần người khác tạo quan hệ để được hỗ trợ, vậy cần gì phải bận tâm với một bộ giả như vậy?”
Dì Tôn gật đầu “ừ” một tiếng, đứng thẳng đến gần mẹ Lâm hơn và có chút
xấu hổ nói: “Trước đây tôi thực sự bối rối … Tôi rất xấu hổ, bà đừng để bụng!”
Mẹ Lâm: “Tôi không so đo với chị, chị lấy lại tất cả những thứ này. Vì đó không phải là sự giúp đỡ của tôi, tôi không thể nhận những thứ này.”
Dì Tôn: “Đừng nha, con rể của tôi sau này sẽ hợp tác với con rể chị, cho nên tôi mới mua mấy thứ này, chưa kể còn gửi qua…”
” Không cỏ công không thể nhận lộc, chị cũng biết không, tôi sẽ khó chịu lắm,” Mẹ Lâm dừng một chút, nói: “Tôi cũng có một yêu cầu nhỏ, mong chị có thể giúp tôi.”
Dì Tôn vội vàng nói: “Bà nói đi.”
Mẹ Lâm nhẹ giọng nói: “Đừng nói về chuyện con rể của chúng ta hợp tác
trong thôn, đừng nói đến là tôi giúp chị, tôi cũng không muốn người khác biết quá nhiều.”
Dì Tôn thâm ý nhìn bà, gật đầu nói: “Yên tâm, tôi hiểu được. Taôi đi mua sắm nhỏ cửa hàng vừa rồi, nhưng tôi không nói gì khi họ hỏi tôi. Đây là những gì con rể tôi nói với tôi. Nó nói rằng Hàn tổng luôn là một người khiêm tốn và cư xử tốt, phải như vậy mới được, người càng quan trọng thì càng phải kín tiếng…”
10 phút sau, dì Tôn bảo con trai thu dọn đồ đạc về nhà, dọc đường đi ngang qua cửa hàng nhỏ, nhìn thấy hai dì đó vẫn còn đó, bà ấy mỉm cười cùng họ chào nhau, “Các bà vẫn đang trò chuyện ở đây sao?”
Các dì đáp lại, nhưng ánh mắt lại dán vào xe của con trai, vừa rồi mua bao nhiêu lễ vật, hiện tại trên xe có bấy nhiêu, đây là… không phải đi tặng sao?
“Bà. . . Bà đi đâu vậy?” Một dì không nhịn được hỏi.
Dì Tôn cười: “Đi về nhà.”
“Vậy mấy cái này…”
Mua vể tự ăn.”
Sau khi dì đi rồi, các dì lại bắt đầu xì xầm bàn tán.
“Không lẽ lại bị từ chối sao? ôi, tôi thấy có lỗi với bà ấy vì những điều đó…”
“Nhưng… tại sao bà ấy vẫn có thể cười hạnh phúc sau khi bị từ chối lần thứ hai? Không phải nên là rất tức giận sau khi bị từ chối sao?”
Sáng sớm, Hàn Lận Quân xuống lầu để chạy bộ buổi sáng, Lâm Tu sau khi kiểm tra thời gian đã xuống, anh đang chạy vòng thứ ba.
Dì Tề hôm nay định làm bánh bao trứng hấp cho bọn họ, không cần chuẩn bị trước, Lâm Tu cùng dì ấy đẩy Sâm Sâm
xuống lầu nhìn ba mẹ chạy.
Cô ôm Sâm Sâ trong tay và đứng cách bờ hồ hai mét, chỉ vào thân hình cao lớn đang chạy lăng xăng ở phía bên kia hồ và nói với Sâm Sâm: “Nhìn đi Sâm Sâm, đó là bố, có phải bố rất mạnh mẽ hay không ? Bố mỗi ngày ít nhất là phải chạy ở đây 3 vòng. Mẹ sô ra còn kém cỏi, chỉ có thể chạy 600 mét một ngày, vẫn là bố con chạy với mẹ, nhưng mẹ sẽ làm việc chăm chỉ. Ngày mai sẽ chạy 3 vòng với bố con. Con phải cổ vũ mẹ cố lên mẹ ơi~”
Sâm Sâm lắc đầu và nhìn xung quanh.
Lâm Tu tiếp tục nói một mình: “Chờ con trưởng thành thì chạy với bố con, bố rất kiên nhẫn và sẽ dẫn con chạy Nhiều năm sau, khi cô chứng kiến một ông chủ nào đó yêu cầu khắt khe với con trai mình, cô chỉ có thể đứng sang một
bên trong gió lộn xộn.
Lúc này cô mới biết, ông chủ lớn chỉ có loại kiên nhẫn nắm tay cùng cô chạy, còn người khác, cho dù là con ruột của anh, cũng chỉ có thể thúc giục mà thôi…