Một trận hỗn loạn trước cửa hàng tổng hợp, rất nhiều người giơ biên hiệu cũng bị té ngã ra đất
mặc cho người khác giẫm đạp.
γν ν
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, cô chuyển mắt nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu ngồi ở trên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh tượng này qua cửa sổ xe, trên gương mặt anh tuấn không có chút bất ngờ, thậm chí đôi môi còn gợn lên một đường cong kỳ lạ.
Thời Tiểu Niệm biết rõ, tất cả đều là muru tính của Cung Âu.
:) Cô nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Thời Địch che mặt muốn rời khỏi, nhưng phóng viên không buông tha cho cô ta, không ngừng truy hỏi, Thời Địch dùng tay che ống kính, lớn tiếng quát, “Các người đừng chụp lung tung, tôi thật sự không quen người phụ nữ điên này.”
Nhìn thấy Thời Địch như thế, đột nhiên Thời Tiểu Niệm nhớ đến lúc mình bị mọi người bao vây ở cửa hàng tổng hợp.
ây giờ rất nhiều người, nhưng vẫn không nhiều bằng lần cô bị người khác bao vây.
Ít nhất người ta không ném sữa bò vào Thời Địch, ném chất lỏng, nhổ nước bọt.
Thời Tiểu Niệm nhìn cảnh tượng này, ánh mắt dần dần lạnh nhạt, không đồng cảm, chỉ im lặng hờ hững.
Bên ngoài đang lộn xộn, vị phu nhân ăn mặc lộng lẫy kia còn đang chửi như tát nước, “Thời Địch, ở trước mặt giới truyền thông tôi phải lột xuống bộ mặt giả tạo của cô.”
Người quản lý của Thời Địch chen ra từ trong nhóm người, liều mình che chở cho Thời Địch, lớn tiếng nhìn về ống kính nói “Xin mọi người đừng chụp, người phụ nữ này nhất định là muốn gây sự với Thời Địch, muốn thành công đến điên rồi sao!”
Đột nhiên một phóng viên nhanh mắt hướng về phía vị phụ nhân kia “Hey, bà không phải là phu nhân của tổng giám đốc Lăng Đức sao? Trong hội nghị lần trước của Kim Dung Phong, ông ấy đã từng đưa bà đến, tôi đến phỏng vấn, Lăng Đức cũng không kém hơn nhà họ Mộ!”
“Phải! Tôi muốn mượn diễn viên như cô ta để thành công? Tôi muốn thành công phải điên thôi!”. Vị phu nhân kia quát đến khàn cả giọng, “Nếu không phải ngày ngày cô đều ở bên cạnh chồng tôi xúi giục ông ấy ly hôn, tôi cũng mở một mắt nhắm một mắt mà cho qua, cô như vậy mà muốn bước vào cửa nhà giàu? Tôi nói cho cô biết! Không có cửa đâu!”
Hiện trường hỗn loạn.
Tất cả phóng viên đều có thể thấy được phu nhân của tổng giám đốc Lăng Đức ra tay xác nhận tiểu tam, nhất định là có việc bên trong, mọi người đều hỏi điên cuồng, làm cho xe bảo mẫu của Thời Địch cũng không thể qua.
Trên xe, Thời Tiểu Niệm thu lại ánh mắt, nghi ngờ mà nhìn Cung Âu “Sao phu nhân của tổng giám đốc Lăng Đức lại tình nguyện làm việc này cho anh ta, việc này đối với bà ấy mà nói cũng chính là việc tai tiếng mà?”
Thời Địch cô ta đã rất nhiều lần dùng chiêu tàn ác, nhưng cũng xem như toàn tâm toàn ý với Mộ Thiên Sơ.
Cô tin rằng mối quan hệ nam nữ của cô ta cũng không lung tung như vậy.
Cung Âu thu hồi ánh mắt, một tay ôm cô, ánh mắt nhìn vào vẻ mặt khó hiểu của cô, môi khẽ cười: “Thời Tiểu Niệm, rốt cuộc em có biết người đàn ông trước mặt em là ai không?”
“...”
“Có thể có một chút quan hệ với Cung Âu anh, để cho bọn họ có chút tai tiếng thì sao? Bọn họ mong còn không được.”. lý lẽ của Cung Âu, gương mặt anh tuấn tự cho là tài giỏi nhất trên đời.
“...”
Được rồi.
Anh thực sự có năng lực này.
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy bộ dạng này của anh, biết rõ sự tự ti của Cung Âu với cô đã một đi không trở lại, Cung Âu từ tự tin đến tự trong quá khứ đã chính thức quay về.
Thật sự không biết là việc tốt hay xấu.
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, nhìn phía ngoà: “Chúng ta đi thôi!”
“Không muốn xem một chút để hả giận?” Cung Âu hạ giọng hỏi cô.
“Không cần, đã xem rất lâu rồi.”
Thật ra nhìn thấy Thời Địch trải qua những việc cô đã từng trải qua, cô cũng không nói đến là vui hay không vui, chỉ có thể nói trong lòng cũng dễ chịu một chút.
Cuối cùng cũng dể cho Thời Địch nếm được cảm giác có trăm miệng cũng không thể giải thích.
Chẳng qua đến cuối cùng, cô ta vẫn là tiểu tam trong miệng của người đời, Thời Địch ghê gớm hơn nữa, cũng không thể tốt hơn.
“Dư luận là thứ không thể nào nói rõ trắng đen, bởi vì trí tưởng tượng của mọi người rất phong phú, cho một chút gợi ý, mọi người đã suy nghĩ được rất nhiều.”. Cung Âu lạnh lùng nói “Cho nên, ai dẫn được dư luận kẻ đó thắng!”
Lấy ác chế ác trước giờ đều là cách hay.
“Nói hay lắm!”. Thời Tiểu Niệm mỉm cười “Chúng ta đi thôi!”
Cung Âu vươn tay nắm tay cô, hướng mặt của cô về phía cửa “Nhớ cảnh này, người gây đau khổ cho em trước kia, nhất định phải trả lại cho em gấp trăm ngàn lần!”
Thời Tiểu Niệm nhìn bên ngoài, chỉ nhìn thấy lúc này Thời Địch đã vô cùng thê thảm, người quản lý và vệ sĩ thay nhau chắn trước mặt cô ta, cô ta nghĩ, cô ta phải chạy đến giải thích với Mr.Cung vẫn đang dừng ở bãi đổ, cho đến khi trở thành một kẻ điên hoàn toàn.
“Ừ!”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, “Đi thôi!”
“Lái xe!” Cung Âu ra lệnh, giọng nói trầm thấp đầu từ tính, đưa tay ôm cô vào trong lòng.
Lần này, Thời Tiểu Niệm cũng không chống lại, dựa vào anh, yên lặng dựa vào, sau đó cô phát hiện xe không có chạy về lâu đài Đế Quốc.”
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ hỏi.
“Chúng ta về tổng công ty xử lý chút việc.”. Cung Âu ôm cô nói.
“Được!”
Thời Tiểu Niệm hạ thật thấp giọng nói, cũng không dị nghị gì, ngoan ngoãn dựa vào lòng của anh, đột nhiên lại nói “Mấy ngày nay, có phải anh đã bỏ rất nhiều việc của công ty không?”
Trước đó mặc dù 24 giờ anh đều ở bên cạnh cô, nhưng anh vẫn xử lý việc của công ty, bình thường cũng sẽ đến công ty.
Nhưng từ khi mang cô từ hầm giữ xe trở về, đến bây giờ, cô đều không thấy anh làm việc, mỗi ngày anh đều quay xung quanh cô.
“Em còn biết sao?” Cung Âu đưa tay nhéo mũi cô, “Có biết anh vì em đã mất đi không ít tiền không? Em phải bồi thường cho anh thế nào đây?”
“Anh có nhiều tiền như thế rồi, mất đi một chút tiền có sao đâu.”
Thời Tiểu Niệm thì thầm một tiếng.
“Ai chê tiền nhiều?” Cung Âu nói.
“Người trên thế giới đều chê anh nhiều tiền.”
Thời Tiểu Niệm nói, anh được gọi là người đàn ông có nhiều tiền nhất thế giới, còn không xấu hổ mà nói với cô ai chê tiền nhiều.
“Người trên thế giới đều chê, cũng không cho phép em chê!” Cung Âu hạ tầm mắt nhìn chằm chằm vào người con gái trong lòng, “Anh phải dùng tiền này để chăm sóc em!”
“Tôi không cần dùng nhiều tiền như thế, hơn nữa công việc bình thường của tôi cũng có thể tự nuôi mình.”
Thời Tiểu Niệm, trải qua một kỳ thủy triều, cô cũng muốn bắt đầu làm quay về làm việc.
“Công việc của em, cả đời cũng không thể mua nổi chiếc váy anh mua cho em.”
Lời chế giễu trần trụi nhất.
“...”
Thời Tiểu Niệm nói không lại anh, cũng không nói nữa.
Dừng xe trước cửa cao áo N.E vĩ đại, rất nhanh tài xế liền xuống, cung kính mà mở cửa xe cho cô “Cô Thời!”
Rõ ràng là mở cửa xe cho cô trước.
Xem ra là Cung Âu đã dặn dò gì đó với cấp dười rồi.
Thời Tiểu Niệm nhìn sang Cung Âu, mỉm cười nói “Có thể để cho em ở đây đợi anh hay không?”
“Tại sao?”
Ánh mắt của Cung Âu âm thầm nhìn cô.
“Em...” Thời Tiểu Niệm muốn tìm ra một lý do, nghĩ đến việc anh suy nghĩ 24 giờ đều muốn dính lấy cô, bỏ đi, “Em với anh cùng lên thôi!”
“Ừ!” Cung Âu gật đầu, hài lòng mà vỗ vỗ đầu cô.
Thời Tiểu Niệm xuống xe đầu tiên, lại bị Cung Âu nắm tay dẫn vào, bước vào cửa cao ốc, tim của Thời Tiểu Niệm liền co quắp lại.
Mặc dù đã vượt qua trở ngại về mặt tâm lý, nhưng ngoại trừ ở trong lâu đài Đế Quốc, như thế nào thì cô cũng không muốn tiếp xúc với người bên ngoài.
Cô ghét loại ánh mắt đó, hơn nữa, cũng sợ loại ánh mắt đó.
Cố lên, Thời Tiểu Niệm.
Coi như nếu gặp lại loại ánh mắt đó, cô cũng không sợ hãi nữa, cô không làm gì sai cả, cô cũng không cần phải khom lưng, cô cũng không muốn để cho Cung Âu nhìn thấy bộ dạng vô dụng của cô.
Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm thở một hơi dài, nắm ngón tay thon dài của Cung Âu.
Cảm nhận được cô dùng sức, Cung Âu quay đầu nhìn cô, Thời Tiểu Niệm đang nhìn anh cười.
“...”
Cô lại cười với anh.
Cung Âu nhìn chằm chằm nụ cười của cô, trong lúc nhất thời liền si mê, ánh mắt nhíu lại, bỗng cảm thấy hô hấp không thông, anh lập tức quay đầu đi, nắm tay cô đi về phía trước.
“ Cung tổng!”
Trên đường đi nhân viên không ngừng cúi đầu chào Cung Âu, mỗi người đều nhìn sang Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm vẫn đứng ở phía sau bọn họ, trong lòng vẫn có chút không yên, nhưng rất nhanh, cô phát hiện những nhân viên đó không có ánh mắt khác thường khi nhìn cô.
Giống như tất cả mọi người đều chưa nhìn thấy tin tức bát quái vậy.
Sao kỳ lạ vậy?
Lúc bắt đầu Thời Tiểu Niệm còn tưởng rằng là khác lạ, nhưng đi hết con đường thật dài, cô mới phát hiện thái độ của tất cả mọi người đều như nhau, đều cung kính lễ độ.
Thời Tiểu Niệm không nhịn được khẽ hỏi Cung Âu “Có phải anh đã làm gì rồi không?”
“Sao?”
Cung Âu hạ mắt nhìn cô, ánh mắt sâu xa.
“Không sao cả?”
Thời Tiểu Niệm nghĩ, mỉm cười lắc đầu, vấn đề này thật không cần thiết để hỏi, trừ Cung Âu, còn ai có thể làm cho mọi người nhìn cô hòa nhã như thế.
“Người phụ nữ của Cung Âu anh, ai dám xem thường!”
Dường như biết được suy nghĩ trong lòng cô, Cung Âu nói, giọng nói bá đạo mà tùy ý.
“...”
Thời Tiểu Niệm cũng không nói gì, chỉ âm thầm thở phào.
Cho dù là Cung Âu ra lệnh cho mọi người đối xử bình thường với cô, cũng không nhìn thấy ánh mắt khác thường trong tưởng tượng, cô nhẹ nhõm không ít. Cô và Cung Âu dến phòng làm việc của tổng giám đốc, Thời Tiểu Niệm là lần đầu tiên nhìn thấy phòng làm việc có diện tích bằng một thao trường như thế.
“Tổng giám đốc, mọi người đều đã dến phòng họp, đang chờ tổng giám đốc.”
Thư ký đi đến, đi ra phía sau bọn họ báo cáo.
“Biết rồi!”. Cung Âu hờ hững nói, khi ánh mắt lướt nhanh qua Thời Tiểu Niệm, ánh mắt mạnh mẽ có một chút nuông chiều, anh xoa xoa đầu cô: “Em ở đây chờ anh một lát, anh họp xong sẽ trở lại.”
“Dạ.”