Editor: Yuhina
"Lại nói Cung tiên sinh là một người như thế nào, hôn nhân của hắn sẽ được rất nhiều người chú ý. Tiểu Niệm, tôi không thể không nói với cô, làm sao Cung gia có khả năng tuyên bố với bên ngoài sẽ cưới về một cô con dâu làm nghề họa sỹ truyện tranh, hơn nữa còn nhiều tin tức không tốt về cô." Hạ Vũ nói rằng, "Cô xem hoàng tử Anh quốc tuy rằng cưới một người bình dân, nhưng học thức của công nương cũng phải vượt qua người bình thường a, hơn nữa lại không có những lời nói xấu về cô ấy."
"…"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nghe.
Hạ Vũ lo lắng nhìn cô, "Tiểu Niệm, xin lỗi vì đã nói những lời khó nghe này"
Bằng hữu chính là như vậy, chỉ nói những lời khó nghe với bạn, nhưng đó đều là những lời khuyên thật lòng.
"Kỳ thực tôi cũng biết chuyện này không có khả năng thực hiện lắm." Thời Tiểu Niệm cay đắng nở nụ cười.
"Vậy cô"
"Tôi không khống chế được chính mình, Hạ biên tập, tôi thật sự yêu hắn, hắn đối với tôi cũng thật tốt khiến cho tôi quên hết mọi yếu tố khác." Thời Tiểu Niệm cười khổ nói.
"Cô định làm tình nhân của Cung tiên sinh" Hạ Vũ hỏi, trong mắt không có khinh bỉ, chỉ có đồng tình.
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, "Tôi cho chúng tôi thời gian một tháng, nếu như hắn không giải trừ được hôn ước, chúng tôi liền tách ra. Tôi đã mường tượng đến kết cục cơ bản, nhưng tôi nghĩ, chí ít như vậy tôi còn có thể bên cạnh hắn một tháng, không phải sao"
Hạ Vũ kinh ngạc mà nhìn cô, "Nguyên lai cô đem một tháng này là một tháng cuối cùng hai người ở cạnh nhau."
Hạ Vũ minh bạch.
Thời Tiểu Niệm không phải không hiểu, so với ai khác cô hiểu sự chênh lệch của cô và Cung Âu, nhưng cô đã yêu hắn.
"Mọi người đều nói mọi người trên thế giới đều bình đẳng với nhau, nhưng trên thế giới này, làm sao có khả năng người người thật sự bình đẳng." Thời Tiểu Niệm cười khổ, "Đạo lý không với cao nổi này, tôi hiểu."
"Tiểu Niệm"
"Tôi không sao, tôi có thể đi tới ngày hôm nay đã rất vui vẻ, sau này mọi chuyện thế nào, tôi sẽ không nghĩ nữa, ta chỉ muốn quý trọng thời gian này." Thời Tiểu Niệm giơ chén nước trong tay lên.
"Quý trọng thời gian này."
Hạ Vũ cũng giơ chén lên cùng cô chạm cốc, trong mắt lộ ra một chút ướt át.
Làm sao mà cô lại cảm giác, Thời Tiểu Niệm đang ở trong sự tuyệt vọng ngọt ngào.
Từ hội quán Hỏa oa đi ra, Lý ca đã chờ đợi ở bên ngoài, Hạ Vũ mang theo một thân đầy mùi lẩu ngồi trên xe đi rồi.
Đêm lạnh lẽo.
Thời Tiểu Niệm đứng ven ở đường hướng về bọn họ vẫy tay, nhìn theo bọn họ rời đi.
Kỳ thực cô rất ước ao có được tình cảm như Hạ Vũ cùng Lý ca, thanh thanh thản thản, chân thật, không cần suy nghĩ vấn đề ai xứng với ai, ai không xứng với ai .
Muốn chồng tới đón, Hạ Vũ chỉ cần gọi một cú điện thoại, Lý ca ngay lập tức sẽ đến, không mang chút do dự nào.
Thời Tiểu Niệm đeo mắt kính cùng khẩu trang lên, đứng đầu đường đợi taxi.
Bây giờ là thời gian náo nhiệt nhất của buổi tối mà lại không có cái taxi nào.
Cô không thể làm gì khác hơn là đi về phía trước, vừa đi vừa chờ taxi.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu liếc mắt nhìn giày cao gót đang đi nhíu nhíu mày lại, sớm biết thế này thì không đi giày cao gót, đi nhiều đau chân.
Cô tiếp tục đi về phía trước đi, dưới chân hơi nhức, lấm lét nhìn trái phải, vẫn không có taxi.
Là do cô ở nhà quá lâu sao, cô nhớ đoạn này đường hẳn phải có taxi chứ.
"…"
Thời Tiểu Niệm hơi nhấc chân lên, đưa tay xoa xoa mắt cá chân, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra, trên điện thoại di động không có một gọi nhỡ nào, cũng không có tin nhắn.
Nói thế nào thì bọn họ cũng coi như là đang thử yêu đương, Cung Âu lại là một người đàn ông dính người như vậy, vậy mà một tin nhắn cũng không có gửi.
Hắn đột nhiên trở nên hào phóng cho cố không gian,như vậy, làm cô cũng không phải đặc biệt hài lòng.
Thời Tiểu Niệm thầm mắng mâu thuẫn ở trong lòng mình, sau đó mở bản đồ trên điện thoại di động ra, kiểm tra đường đi trên bản đồ, có vẻ như ở đây vừa mới xây một trạm tàu điện ngầm mới.
Thời Tiểu Niệm khập khễnh đi dọc theo ven đường về phía trước.
Bỗng nhiên, có ánh đèn chiếu vào trên người cô, cô không có chú ý, còn cúi đầu nhìn điện thoại di động, mãi đến tận khi ánh đèn lóe lên lóe lên ở trên người cô, cô mới quay đầu nhìn tới.
Con mắt của cô bị chiếu đến chói mắt, chỉ mơ hồ thấy là một chiếc taxi.
Quá tốt rồi.
Không cần khập khễnh chạy đến trạm tàu điện ngầm nữa.
Thời Tiểu Niệm vẫy tay, taxi dừng lại ở bên cạnh cô, cô mở cửa sau cảu xe ra, đi vào ngồi, "Tài xế, phiền phức cho tôi đến đường An Bình vùng ngoại thành, đế quốc pháo đài."
Báo xong địa chỉ, Thời Tiểu Niệm ngồi tại chỗ thoải mái nghịch điện thoại di động.
Có cần gọi điện cho Cung Âu hay không đây
Tuy rằng hắn gọi điện thoại cho cô, nhưng lấy tính cách của hắn, phỏng chừng lúc này đang ở trong nhà khó chịu đi, có điều bởi vì cô muốn hắn thay đổi tính cách, hắn mới cứng rắn chống đỡ thôi.
Gọi điện thoại đi.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, sau đó bấm số điện thoại của Cung Âu, đưa điện thoại di động phóng tới bên tai.
Bỗng nhiên một tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên ở trong xe an tĩnh, đến từ vị trí tài xế.
"…"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, ngước mắt ngơ ngác mà nhìn về phía trước, liền nhìn thấy một bóng người không thể quen thuộc hơn được, cô kinh ngạc đến ngây người mà dùng tay che miệng, khó có thể tin trợn mắt lên.
"Tiểu thư, xin mời nhắc lại địa chỉ một lần nữa."
Một âm thanh trầm thấp từ tính vang lên, tài xế chậm rãi xoay đầu lại nhìn về phía cô, dưới mái tóc ngắn chỉnh tề, khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm cùng con mắt cực kỳ thâm thúy, sống mũi thẳng, môi mỏng hơi giương lên, tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm cô.
Không phải Cung Âu thì là ai.
"…"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà nhìn hắn, tay bưng kín môi.
Cung Âu ngồi ở chỗ tài xế ngồi thật sâu nhìn cô, một đôi mắt như đem linh hồn của cô hút cắn đi.
"Tại sao anh lại ở chỗ này"
Một lúc lâu sau, Thời Tiểu Niệm mới thoát khỏi kinh ngạc mà hỏi ra lời.
"Có người không muốn anh đợi, lại không muốn anh tới đón, chỉ chịu thuê xe trở về, vậy anh liền để em thuê xe" Cung Âu một tay khoát lên trên vô lăng nhưng dáng vẻ rất đẹp trai, ngữ khí có chút ngông cuồng tự đại, "Cái xe này em có hài lòng hay không"
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn.
Bởi vì cô thuận miệng nói một câu thuê xe trở về, hắn liền làm ra một chiếc xe taxi đón cô trở về
"Có phải là rất cảm động" Cung Âu khá là đắc ý hỏi, bày ra một tư thế lái xe rất soái.
"Quả nhiên cường hào muốn làm việc cảm động đều có một phong cách riêng." Thời Tiểu Niệm ăn ngay nói thật.
"Anh là cường hào"
Mặt Cung Âu lập tức âm trầm lại, không vui trừng mắt cô, "Anh là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, chạy tới làm tài xế xe taxi cho em, em lại nói anh là cường hào"
Không còn nửa điểm cảm động.
Thời Tiểu Niệm nhìn mặt hắn, môi mím mím, sau đó vẻ mặt thành thật nói, "Em rất cảm động."
"Hừ. Giờ nói đã vô dụng" Cung Âu hừ lạnh một tiếng, "Xuống xe cho anh, xuống xe"
Cung đại tổng giám đốc khó chịu.
Thời Tiểu Niệm thấy thế, thân thể hơi nghiêng về phía trước khuynh, "Anh không thể đuổi người, nếu không em sẽ khiếu nại"
"Anh không phải là cường hào sao, anh đem taxi công ty mua lại, em xem ai đến xử lý anh" Cung Âu phát huy đặc tính của cường hào, bất mãn mà trừng mắt cô, "Xuống xe, xuống xe"
Hắn phí công chạy tới làm tài xế riêng cho cô, ngược lại cô thì tốt rồi, liền đánh giá hắn là cường hào.
"Đừng nha, anh tài xế, để em cho anh thêm tiền có được hay không" Thời Tiểu Niệm đương nhiên không chịu xuống xe, chơi đóng vai nhân vật với hắn.
"Tôi là cường hào, không thiếu tiền."
"Vậy anh thiếu cái gì"
"Tôi cái gì cũng không thiếu, xuống xe mau mau cho tôi, xuống xe"
Cung Âu một tay đặt ở vô lăng, nghiêm mặt nói.
"Vậy không biết anh tài xế có thiếu phụ nữ hôn không" Thời Tiểu Niệm mỉm cười với hỏi.
Nghe vậy, con mắt Cung Âu lập tức sáng lên, sâu thẳm sâu thẳm, cuống họng một hồi căng thẳng, chậm rãi quay đầu, bán tín bán nghi mà nhìn cô, "Thật sự"
"Vậy anh có thể đưa tôi trở về à"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Coi như em thức thời, ngồi vững vàng"
Cung Âu nói, bắt đầu khời động xe đi về phía trước.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở ghế sau xe xoa mắt cá chân đau đớn của mình, bỗng dưng, cô cảm giác được cái gì, sau đó liếc mắt một cái.
Chỉ thấy có mấy chiế xe sang đi theo phía sau của bọn họ, là xe của Cung Âu .
Được rồi.
Thế giới của người có tiền chính là như vậy, tổng giám đốc lái xe taxi chở cô về, đi theo phía sau là mấy chiếc xe hạng sang giá mấy chục triệu.
"Chân đau rất nghiêm trọng"
Cung Âu từ trong gương liếc cô một chút, tiếng nói trầm thấp hỏi, trong mắt xẹt qua một vệt đau lòng.
"Cũng còn tốt, một chút, có chút sưng."
Thời Tiểu Niệm nói rằng, nhẹ nhàng xoa mắt cá chân.
"Đáng đời, ai cho em không hảo hảo chờ ở nơi đó, chạy loạn làm cái gì" Cung Âu lạnh lùng thốt, hắn mới thử lái taxi, cô liền đi một đoạn đường dài như vậy, còn để cho chân đau nhức rồi.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở phía sau, "Làm sao em biết anh sẽ đến đón em."
Cô cũng không phải là nhà tiên tri.
"Phí lời, sao anh có thể để em đón một cái xe xa lạ về nhà, ai biết tài xế là nam hay nữ, là đồng tính luyến ái hay là dị tính luyến ái là biến thái vẫn là mấy tên cuồng theo dõi" Cung Âu đưa ra lý lẽ nói rằng, hắn làm sao có khả năng để cô dùng phương thức như thế về nhà.
Lại.
"Anh cũng quá khoa trương rồi, cứ cho anh nói là đúng đi, vậy hết thảy phụ nữ đều không nên ra khỏi cửa được sao." Thời Tiểu Niệm xoa chân của mình nói rằng.
" người khác anh không quan tâm, nhưng em là người phụ nữ cuả anh anh phải quan tâm"
Cung Âu nói.
"…"
"Thời Tiểu Niệm, em nhớ kỹ cho abg, sau này đừng có đi loạn một mình, liền ở tại chỗ chờ, anh nhất định sẽ tới đón em." Cung Âu nói, ngữ khí bá đạo.
Nghe vậy, trong mắt Thời Tiểu Niệm có sự thay đổi không hề nhỏ, "Bất luận anh đang ở đâu, anh cũng tới đón em sao"
"Ừ"
Cung Âu nặng nề đáp một tiếng.
"…"