Editor: shinoki
"Đúng, em bất tỉnh, nhưng em biết, lúc đó mấy người đàn ông kia …."
"Được rồi" Cung Âu chưa nghe xong tình huống lúc đó, cả người hắn đã phát điên, nắm chặt tay cô, "Em đi tắm ngay bây giờ cho anh."
"Em không muốn."
Thời Tiểu Niệm kiên định nói.
Tắm rửa sạch sẽ, cái gì cũng đều không tra được.
"Anh đưa em đi" Cung Âu quát, hai mắt chặt chẽ nhìn cô.
""
Thời Tiểu Niệm bị ánh mắt dữ tợn của hắn doạ, nhưng cô vẫn bướng bỉnh, quật cường đứng ở nơi đó, không chịu thỏa hiệp.
"Thời Tiểu Niệm, em..." Cung Âu rống cô, bỗng nhiên đưa tay ấn về phía dạ dày mình, khom người xuống, hắn đau đến sắc mặt trắng bệch.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, "Cung Âu anh không sao chứ? Lại đau dạ dày à ?"
Nhớ lại, từ hôm qua đến bây giờ cả đêm rồi.
E sợ Cung Âu vì cô một đêm không ngủ, cũng không có ăn qua cái gì.
Cung Âu dùng sức mà đè lại dạ dày, trên mặt anh tuấn chảy ra mồ hôi lạnh, Thời Tiểu Niệm lo lắng nói, "Em đi làm chút gì cho anh ăn."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm liền muốn đi ra ngoài, cánh tay lại một lần nữa bị Cung Âu nắm lấy.
Tay thon dài của hắn đè ở trên cánh tay cô, Thời Tiểu Niệm đau đến nhíu mày, Cung Âu nửa khom người, chuyển mắt trừng về phía cô, từng chữ từng chữ bá đạo nói, "Ngoan, đi tắm, tắm đến sạch sành sanh, có nghe hay không?"
"Cung Âu, anh tại sao không tin em, tại sao phải đa nghi như vậy? Anh rốt cuộc lúc nào mới có thể tin em vô điều kiện?"
Thời Tiểu Niệm khó có thể lý giải được mà nhìn hắn.
Hắn cứ như vậy không thể tin tưởng cô sao?
"Em đi tắm trước có được hay không?"
Cung Âu chỉ quan tâm điểm này, một tay cầm lấy tay cô, một tay ấn lại dạ dày.
Thời Tiểu Niệm biết cùng một nguời hoang tưởng tranh chấp trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là nói, "Em trước tiên đi làm chút gì đó cho anh ăn đã."
"Em không tắm, anh sẽ không ăn cơm"
Cung Âu gầm nhẹ, sau đó buông tay cô ra , ngồi vào một bên trên ghế, dạ dày co giật đến đau đớn.
""
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn hắn.
""
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, nhịn đau đớn, phát điên đẩy ngã ghế tựa trên mặt đất, như vậy mới có thể làm cho hắn dễ chịu một ít.
Thời Tiểu Niệm nhìn lưng của hắn càng ngày càng chật vật, sắc mặt càng ngày càng trắng xám, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trán của hắn chảy xuống, hắn nửa cúi đầu, mồ hôi trực tiếp rơi xuống đất.
Thời Tiểu Niệm trong lòng đau đớn.
Dạ dày hắn vốn không tốt, như thế rất có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.
Trước đây, cô không yêu hắn, cô có thể cùng hắn tranh chấp đến cùng; nhưng bây giờ, cô đã yêu hắn, cô sao có thể cùng một kẻ hoang tưởng như hắn tranh chấp, đặc biệt là bắt thân thể hắn tranh chấp.
Cô thấy đã một thân chật vật, nhắm mắt, cắn môi, cuối cùng nói, "Được, em đi tắm."
""
Nghe vậy, Cung Âu ngồi ở đó, một đôi con ngươi đen lạnh lẽo, tay thon dài đè chặt trước áo sơ mi.
"Em biết anh đa nghi, nhưng em hi vọng anh có thể tin tưởng em."
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, xoay người đi ra ngoài, từng bước từng bước đi qua gian nan.
"Thời Tiểu Niệm, anh yêu em"
Thanh âm của Cung Âu ở sau lưng cô vang lên, từng chữ từng chữ, nói tới vô cùng kiên định.
""
Thời Tiểu Niệm đi tới cửa, nghe được tiếng nói của hắn, thân thể cứng ngắc một giây, con ngươi ngưng trệ, liên tục run rẩy.
Tại sao đột nhiên nói yêu cô?
Đây coi là cái gì, là tin tưởng cô, hay vẫn là chưa tin cô?
Thời Tiểu Niệm đoán không ra Cung Âu đến cùng đang suy nghĩ gì, cô chờ câu sau của hắn, Cung Âu cũng không lên tiếng nữa, cô chỉ nghe được hắn cực lực nhịn đau, không tiếng hít thở.
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, nhẫn nhịn đau xót, làm cho Cung Âu một phần sandwich đơn giản, sau đó liền đi suối nước nóng tắm rửa.
Cô ngâm cả người mình ở trong suối nước nóng, nước ấm áp chảy qua thân thể lạnh lẽo của cô, làm cho cô thoải mái hơn rất nhiều.
Bên trong suối nước nóng trống rỗng, chỉ có một mình cô.
Trong suối nước nóng phảng phất mùi thơm thảo dược, đối với thân thể cô rất tốt.
Nhưng Thời Tiểu Niệm cũng biết, lần này, cô sẽ không có chứng cớ gì để chứng minh sự trong sạch của chính mình.
Tại sao không chịu tin cô?
Cô không đáng tin vậy sao?
Như vậy nói gì đến yêu.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, một mình đứng trong suối nước nóng, có chút tức giận đánh mặt nước.
Nước tung toé.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thân thể của cô khôi phục nhiệt độ, cô chậm rãi mở mắt ra, trong mắt đã ôn hòa rất nhiều, hai mắt không có tiêu cự mà nhìn phía trước
Cung Âu bị rối loạn hoang tưởng.
Tự mình khẳng định, đa nghi đều là một trong những chứng bệnh
Ở thời điểm hắn đa nghi, cô không nên tức giận, Phong Đức đã nói, không nên đối nghịch cùng Cung Âu, sẽ rời xa hắn.
Rời xa.
Chờ xong quá trình trị liệu, cô sẽ nói chuyện cẩn thận với Cung Âu một lần, chờ cảm xúc Cung Âu ổn định một chút.
Hoặc là, hắn sẽ xoay chuyển ý nghĩ của mình.
Sự việc trên chuyến tàu lúc trước, không phải cuối cùng hắn cũng tin cô sao? Chỉ cần hảo hảo nói, liền có thể, nên có thể.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, ở trong suối nước nóng rất lâu mới bò lên.
Tắm thuốc quả nhiên có hiệu quả, cô tắm một lần mà thôi, bực tức trên người đã biến mất một nửa, cô thật sự cảm thấy những khó chịu kia đã bị vứt bỏ, làm cô mạnh mẽ hơn.
""
Thời Tiểu Niệm mặc váy ngủ nhạt màu vào,, đi vào trong phòng cứu thương, một nữ bác sĩ lập tức lại đây thay cô xử lý vết thương.
Trên cổ tay cùng cổ chân cô tất cả đều là vết thương đỏ sẫm, da bị chà xát.
"Thời tiểu thư chịu khổ." Nữ bác sĩ thay cô băng bó, thở dài, "Những vết thương này nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, hảo hảo an dưỡng, không nên ăn đồ có sắc tố, da dẻ Thời tiểu thư trắng nõn như thế, miễn cho vết thương lành bị thâm lại."
"Được, cảm ơn."
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Trên mặt của cô còn có hai vết thương nhỏ, nữ bác sĩ dán một miếng băng lên trên mặt cô, vết thương khóe miệng lại không thể dán, chỉ có thể để nó từ từ khép lại.
Thời Tiểu Niệm từ trên ghế đứng lên, đưa tay sờ miếng băng trên cổ tay.
Không biết có phải do số mệnh cô cùng Cung Âu không hợp hay không, từ khi gặp hắn, hầu như lúc nào trên người cô cũng phải băng bó.
Bỗng nhiên, một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, "Xảy ra chuyện lớn"
Một nữ hầu xông tới, vừa thấy Thời Tiểu Niệm nhất thời ngẩn người, vội vã cung kính mà cúi đầu, "Thời tiểu thư."
"Xảy ra chuyện gì?"
Thời Tiểu Niệm lãnh đạm hỏi.
"Này" Nữ hầu hé miệng, không dám nói.
"Xảy ra chuyện gì?" Thời Tiểu Niệm tiếp tục nói.
Nữ hầu chần chờ một hồi mới nói, "Thiếu gia cùng phu nhân cải vã, đặc biệt lợi hại."
"Cái gì?" Thời Tiểu Niệm sửng sốt, "Ở lầu 5 à?"
"Đúng thế."
Thời Tiểu Niệm nghe vậy lập tức đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, đi về phía thang máy.
Cung Âu làm sao đột nhiên cùng Cung phu nhân cải vã?
Hắn bây giờ không phải là nên tính toán sự việc kia với cô, sao lại cùng làm phiền phu nhân?
Thời Tiểu Niệm ấn thang máy đến lầu 5.
Cửa thang máy ở trước mắt cô từ từ mở ra, chỉ thấy Phong Đức cùng một đám bảo tiêu mắt xanh tóc vàng đứng trong hành lang, cô vừa ra khỏi thang máy liền nghe thấy tiếng gào cáu kỉnh của Cung Âu truyền đến, "La Kỳ, bà đúng là vi lão bất tôn*, bà thích bộ dạng này của tôi sao? Bà dựa vào cái gì làm như vậy? dựa vào cái gì?"
*Vi lão bất tôn: già không nên nết
Cung Âu tức giận so với vừa nãy chỉ có hơn chứ không kém.
Sau một tiếng này, một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Một bộ tranh sơn dầu bị đập, khung tranh tan nát.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nghe, quay đầu nhìn về phía Phong Đức, không hiểu hỏi, "Phong quản gia, Cung Âu tại sao cùng phu nhân cãi nhau?"
"Này..."
Phong Đức nhìn về phía cô muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, tính toán việc này cũng không thể che giấu, liền nói, "Thời tiểu thư, cô có điều không biết, khách sạn được thiếu gia bao, bên trong hầu như đều là người của mình, vì lẽ đó chỉ dựa vào Thời nhị tiểu thư, là không thể nào vào khách sạn."
Điểm ấy cô cũng cảm thấy kỳ quái, Cung Âu nói ở trong khách sạn không có chuyện gì, nhưng lúc đó cô nhìn thấy bóng lưng Mộ Thiên Sơ, đầu óc cô nóng lên mới đi tới.
Sau đó có chuyện.
Thời Tiểu Niệm nhìn Phong Đức, nghe tiếng cãi nhai bên trong, bỗng nhiên hiểu được, khiếp sợ mở to mắt xanh, "Ý của ông không phải là..."
"Thiếu gia điều tra camera của khách sạn, có hai người đưa cô đặt ở trong xe rác rời khỏi thang máy, một người xa lạ, một người khác chính là một bảo tiêu của thiếu gia." Phong Đức đem sự thực nói cho cô biết, "Lúc bắt được bảo tiêu kia, hắn đang muốn chạy trốn, bị hành hạ một đêm mới nói ra là Thời nhị tiểu thư dặn dò hắn làm."
"Sau đó thì sao?"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nghe.
Thì ra quá trình tìm cô là như vậy.
Người xa lạ kia đại khái chính là Thời địch tìm đến làm mồi nhử cô, bóng lưng hắn quá giống Mộ Thiên Sơ, một người bảo tiêu khác là muốn bảo đảm cô thuận lợi bị chuyển ra ngoài.
"Thời tiểu thư, mỗi bảo tiêu đều là tôi tự mình chọn lựa ra, đối với bọn họ tôi chỉ có một yêu cầu, chính là tuyệt đối trung thành." Phong Đức nói, "Điểm này, khả năng phu nhân cũng không biết."
"Có ý gì?"
"Tôi có thể nói như vậy, lấy thủ đoạn của Thời Địch không thể đánh động bất luận bảo tiêu nào của thiếu gia." Phong Đức thở dài, nói, "Ở đây, người có bàn lĩnh này chỉ có một mình phu nhân."
Nghe vậy, sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt, "Nói cách khác, phu nhân là cùng Thời Địch hợp tác?"