Editor: Yuhina
"Đem sự kiện kia quên đi"
Âm thanh bá đạo của Cung Âu vang lên ở bên tai cô.
"Thật sự em không bị vũ nhục, em cảm giác được thân thể của mình." Thời Tiểu Niệm có chút kích động nói, xoay người trong lồng ngực hắn, mặt hướng về phía hắn, cố chấp nói.
Vì sao mà hắn lại không suy nghĩ một chút, nếu như cô thật sự bị vũ nhục, cô còn có tâm tình nói cái này sao
Cô càng phải kích động hơn so với hắn chứ.
"Anh nói rồi, không được phép nhắc lại chuyện này nữa"
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, ánh mắt nham hiểm ác liệt, ngữ khí mang tới một tầng tức giận.
"Em liền nói, em không vũ nhục, anh đánh em a" Thời Tiểu Niệm cũng trừng mắt về phía hắn, kiên định nói.
Cô biết hắn khó chịu, cô biết hắn quan tâm cô, quan tâm đến nỗi náo loạn với mẹ của mình, còn đuổi mẹ ra khỏi của.
Nhưng hắn không tin cô như vậy, cô thì không sao, nhưng không phải tâm lý của hắn lại dằn vặt sao
"Thời Tiểu Niệm"
Cung Âu bị thái độ của cô làm cho giận dữ.
"Anh tin em hay không" Thời Tiểu Niệm hỏi, "Nếu như anh không tin, em"
"Em cái gì mà em"
"Em em liền tuyệt thực hơn nữa cũng không ngủ." Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, xem mèo vẽ hổ.
"…"
Trong nháy mắt ánh mắt Cung Âu trở nên mù mịt, đưa tay nhéo mặt cô một cái, nổi giận nói, "Một chút thịt cũng không có mà em còn dám tuyệt thực, Thời Tiểu Niệm em muốn ăn đòn hả"
"Vậy anh đánh em a."
Thời Tiểu Niệm che mặt nhìn về phía hắn, thông suốt đi ra ngoài, trên mặt không hề có một chút dấu hiệu chịu thua .
Cung Âu lần thứ hai giận dữ, tàn bạo mà trừng mắt nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm cũng trừng lại hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cung Âu cuối cùng thua trận, trầm giọng nói, "Được rồi được rồi em nói cái gì chính là cái đó"
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm sáng ngời, "Vậy là enh tin à"
"Vậy em có ngủ hay không"
Cung Âu không vui rống cô.
"Ngủ ngủ ngủ."
Thời Tiểu Niệm thấy đỡ thì thôi, thuận theo tựa vào trong ngực của hắn, gối lên trên cánh tay của hắn, nhắm mắt lại ngủ.
Cung Âu nhìn chằm chằm khuôn mặt gần ngay trước mắt này, con ngươi đen thâm thúy, tầm mắt rơi vào miếng dán cùng vết thương trên trên mặt nàng cô, ánh mắt lộ ra một vệt đau lòng.
Hắn đưa tay ra vuốt ve mặt cô.
Một giây sau, hắn dùng sức mà ôm côvào lòng, vững vàng mà ôm lấy.
Không thể lại làm mất cô.
Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ không để cô rời khỏi mắt.
Vết bầm trên người Thời Tiểu Niệm tiêu rất nhanh, không đến mấy ngày đã mờ, da dẻ khôi phục lại vẻ trắng nõn lúc trước.
Nhìn mình khôi phục như lúc ban đầu, tâm tình của Thời Tiểu Niệm dần dần tốt lên.
Đương nhiên sinh hoạt không phải trôi chảy như trước, tỷ như Cung Âu.
Sau vụ bắt cóc đó, Cung Âu bảo vệ cô càng ngày càng quá độ, ngay như ở bên trong đế quốc pháo đài, hắn cũng phải bảo đảm cô phải ở trong tầm mắt của hắn, không chịu để cho cô rời khỏi tầm mắt.
Sự việc ngày càng nghiêm trọng, ngay cả khi Thời Tiểu Niệm đi nhà cầu Cung Âu cũng phải theo sau lưng.
Thời điểm cô tắm rửa hắn không quấy rầy, nhưng nhất định phải đứng ở cửa.
Chớ đừng nói chi là thời điểm họp, ký hợp đồng gì đó, mặc kệ trong phòng họp có mấy chục người hay là mấy trăm người, Thời Tiểu Niệm vẫn bị Cung Âu mang theo bên người.
Dẫn đến mọi nhân viên của N.E càng ngày càng quen thuộc sự tồn tại của Thời Tiểu Niệm, không cần nhìn thấy Thời Tiểu Niệm phía sau Cung Âu, chỉ cần gọi một tiếng Thời tiểu thư, bảo đảm sẽ có người đáp lại.
Hôm nay, thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế salông xem một ít sách anh ngữ quản lý thương mại.
Tuy rằng không còn ai bắt cô mỗi ngày học cái gì học bao nhiêu, nhưng cô vẫn quyết định chỉ cần rảnh rỗi thì học một chút, nâng cao giá trị của mình, để có thể tiến gần đến Cung Âu hơn một chút.
Dù chỉ là một bước nhỏ.
Vì lẽ đó, ngoại trừ thời gian vẽ vời chính là học tập.
"Nhà quản lý đã thông báo bởi vì phim trường cung điện đã bị tổn hại nên hôm nay phải dỡ bỏ"
Một âm thanh tin tức bỗng nhiên truyền đến.
Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên nhìn về phía TV, chỉ thấy trên màn hình TV to lớn phát hình ảnh một cung điện nguy nga tráng lệ, sau đó chỉ nghe liên tục vài tiếng chấn động "Ầm ầm", toàn bộ cung điện ầm ầm sụp đổ, ánh lửa cuồng loạn chiếm toàn bộ màn hình.
Có thể là bởi vì không bị vũ nhục ở đó, vì thí khi nhìn thấy phim trường cung điện này, ám ảnh trong lòng Thời Tiểu Niệm cũng không quá to lớn.
Cô quay đầu nhìn về phía Cung Âu ngồi bên cạnh, trên đầu gói Cung Âu đặt một chiếc Laptop, đôi bàn tay thon dài đang múa trên bàn phím gõ thật nhanh, chính là đang xử lý công sự, sắc mặt lạnh lùng.
"Việc tháo dỡ là do anh"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Ừ."
Cung Âu không ngẩng đầu, tiếp tục gõ lên bàn phím, ngón tay linh hoạt.
"…"
Thời Tiểu Niệm yên lặng mà cúi đầu, không cần nghĩ cũng biết là Cung Âu làm.
Tổn hại, toàn cung điện này nơi nào mà làm tổn hại đến an nguy của quần chúng nhân dân, tìm lý do tùy tiện như vậy, tin tức lại cũng phát tùy tiện như vậy.
Không quấy rầy Cung Âu, cũng không để ý tới tin tức, Thời Tiểu Niệm tiếp tục xem quyển sách trên tay của mình, học tập thêm một ít tri thức.
Mr Cung đứng ở một bên rất là yên tĩnh, trên tay còn nâng 1 đĩa hoa quả, để bất cứ lúc nào Thời Tiểu Niệm cũng có thể dùng.
"Thiếu gia, Thời tiểu thư." Phong Đức từ bên ngoài đi tới, hướng về bọn họ khom lưng, "Tiệc rượu chuẩn bị bắt đầu rồi, nên chuẩn bị xuất phát thôi."
Tối hôm nay Cung Âu phải tham gia một buổi tiệc tối, cô thành bạn gái duy nhất hắn có thể lựa chọn .
"Được, tôi đi chọn quần áo."
Thời Tiểu Niệm khép sách lại, thu thập xong cất sách lại tủ sách, sau đó đi tiến về phòng thay quần áo.
Mr Cung đi theo cô.
Cung Âu thấy cô đứng lên, lập tức khép Laptop lại cũng cùng đi đến.
"Anh xử lý xong công việc rồi sao" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu.
"Không có."
Cung Âu lạnh lùng nói.
"Vậy anh tiếp tục xử lý đi, anh không cần theo em, thời gian chuẩn bị rất lâu." Thời Tiểu Niệm ôn nhu nói, thời gian chuẩn bị trang phục của nam nhân và nữ nhân không giống nhau, cô chỉ sửa sang một chút thôi mà ít nhất cũng phải hơn hai giờ.
Cũng không phải do cô yêu cầu cao, chủ yếu do chuyên gia trang điểm.
"Không cần" Cung Âu nói rằng, một tay khoác vai của cô, đem cô ôm vào trong ngực tiến về phòng thay quần áo.
Thời Tiểu Niệm biết hắn không yên lòng về cô, ôn nhu nói, "Ở đây có Mr Cung theo em là được rồi, Mr Cung không phải cũng có công phu sao, nó có thể bảo vệ em."
"Anh không yên lòng"
Cung Âu nói thẳng.
Ai bảo vệ cô, hắn cũng đều không yên lòng, trừ mình ra.
"…"
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn hắn, hiện tại hắn thực sự là tự mình coi cô.
Thời Tiểu Niệm chọn dạ phục, là một chiếc sườn xám cách điệu, vạt áo mở ra hơi lớn, vải lụa mỏng tầng tầng lớp lớp, tạo cảm giác lãng mạn, mà phần cổ áo được thiết kế giống với sườn xám, kín đáo lại tao nhã, cũng không làm mất khí tức của tuổi trẻ.
Bước đi cũng thuận tiện.
Thời Tiểu Niệm ngồi trang điểm ở phòng trang điểm, chuyên gia trang điểm đứng ở một bên make up cho cô.
Từ trong gương Thời Tiểu Niệm nhìn phía bên cạnh, chỉ thấy Cung Âu an vị ở bên cạnh cô, Mr Cung đứng ở trước mặt hắn khom người bưng Laptop.
Cung Âu cứ xử lý công sự như vậy, liếc mắt nhìn màn hình liếc mắt nhìn cô, liếc mắt nhìn màn hình liếc mắt nhìn cô.
"…"
Thời Tiểu Niệm được hắn nhìn khóe mắt hơi cong lên, sau đó nhìn về phía gương.
Kỹ thuật make up thật thần kỳ, vết thương nơi khóe miệng của cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng sau khi make up xong đã hoàn toàn không thấy.
Chuyên gia trang điểm tạo cho cô một kiểu tóc tao nhã, Thời Tiểu Niệm lễ phép cám ơn, "Cảm tạ."
Gần tối, Thời Tiểu Niệm bồi tiếp Cung Âu ngồi trên máy bay, đi tới một thành phố khác.
Ở trên không nhìn xuống, thành phố đẹp đến nỗi nhìn như một bầu trời đêm khác, ánh đèn như ánh sao lấp loé, muôn hồng nghìn tía.
"Thật đẹp."
Thời Tiểu Niệm cảm khái thốt ra, sau đó quay đầu nhìn về phía Cung Âu, chỉ thấy Cung Âu ngồi ở chỗ đó, đôi con ngươi đen thẳng nhìn chằm chằm vào cô.
"Làm sao vậy" Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn về phía hắn.
"Không có, em đẹp"
Cung Âu nói, gương mặt tuấn bàng nghiêng về phía cô, trực tiếp hôn lên đôi môi cô, cạy môi cô ra, như ngọn lửa bá đạo bùng lên.
"…"
Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, hắn hôn cô cũng không ngạc nhiên, nhưng từ sau khi từ cung điện trở lại, hắn hôn cô chỉ có lướt qua rồi thôi, chưa bao giờ hôn sâu, càng không cần phải nói ở trên giường chạm vào cô.
Có lúc cô đã nghĩ hay là Cung Âu không tin cô, có phải là ghét bỏ cô.
Nhưng hắn quan tâm cô hết mức, nếu thực sự là ghét bỏ cô, cần gì phải bảo vệ cô tốt như vậy.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên, chậm rãi mở môi đáp lại hắn, hôn đôi môi mỏng hắn, cướp lấy hơi thở của hắn, ngọt ngào dâng lên trong lòng.
Cung Âu hôn cô rất lâu, môi mỏng chậm rãi dời, con ngươi đen thâm thúy nhìn cô, hô hấp khó khắn, tiếng nói mất âm thanh, "Hôn em ở trên không."
"Hôn cũng có thành tựu sao"
Thời Tiểu Niệm cười hỏi.
"Anh nói có thì có" Cung Âu bá đạo mở miệng.
"Được rồi."
Thời Tiểu Niệm cười cười, chuyển mâu nhìn phía bên ngoài, thưởng thức phong cảnh.