Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Editor: Yuhina

"…"

Đúng là, bao nhiêu lần bị thương rồi, trong nhà còn có riêng một phòng y tế.

Do hắn sợ đối mặt với bác sỹ tâm lý đi.

Thời Tiểu Niệm đưa tay ôm lấy cánh tay của hắn, nói, "Anh đừng căng thẳng, cứ coi như là đi nói chuyện phiếm mà thôi, em cũng đã trải qua rồi."

"Anh không lo lắng" cung Âu không vui trừng cô, "Em mà còn dám nói anh căng thẳng nữa, anh sẽ giết chết em"

Con vịt chết mà còn mạnh miệng.

Thời Tiểu Niệm ôm cánh tay của hắn, cảm giác được cả người của hắn đều căng thẳng, cứng như một khúc gỗ như thế, tròng mắt của cô chuyển động, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, "Cho anh xem một số cái, khẳng định anh sẽ không khẩn trương."

Cung Âu ngờ vực nhìn cô.

Thời Tiểu Niệm mở điện thoại di động ra, mở ứng dụng album ảnh, mở một bức ảnh ra đưa cho hắn, "Anh xem, đây là ai"

"…"

Cung Âu mặt lạnh tiếp nhận điện thoại di động, thấp mâu nhìn vào bức ảnh, nhìn thấy bối cảnh trong bức ảnh là trong phòng ngủ của bọn họ, mà mr cung đang bị một người đàn ông đè xuống giường hôn.

Nụ hôn mạnh mẽ nổi bật toàn bộ khung cảnh.

Mà người đàn ông đang đè Mr Cung kia chính là Cung Âu.

Sắc mặt Cung Âu lập tức tái rồi, nghiến răng nghiến lợi mà rống lên, "Thời Tiểu Niệm em lại dám chụp ảnh"

Cô muốn chết hả

"Nguyên lai anh còn nhớ tình cảnh này, không phải anh nói chỉ nhớ rõ nội dung nói chuyện sao thôi sao" Thời Tiểu Niệm chế nhạo  nói, nụ cười trên mặt muốn thu lại cũng không được.

Kỳ thực buổi tối hôm đó cô rất khó chịu, bây giờ nghĩ một chút liền cảm thấy buồn cười.

Cung Âu uống say quả thực như biến thành người khác vậy, thấy cái gì cũng gọi là Thời Tiểu Niệm, thấy cái gì đều phải ôm.

Tác ôm cuồng ma.

"Thời Tiểu Niệm anh hỏi, tại sao em dám chụp ảnh" Cung Âu quát cô.

Thời Tiểu Niệm bị rống đến nỗi ù cả tai, vội vã che lỗ tai, nhỏ giọng giải thích, "Tại em cảm thấy này bức ảnh rất có giá trị để lưu giữ."

Cung Âu không chỉ đẩy nữ nhân, còn có thể đẩy người máy.

"Thời Tiểu Niệm" Cung Âu tức giận, hận không thể đem nụ cười trên mặt của cô khoét đi, "Em là đang cười nhạo anh phải không"

"Không có, Cung tổng giám đốc ở trên, tiểu nữ nào dám."

Thời Tiểu Niệm nói.

"Xóa bỏ cho anh" Cung Âu rống cô, đem điện thoại di động đưa cho cô, lệnh cho cô xóa bỏ, "Đem chuyện đêm đó quên hết cho anh, có nghe hay không"

"Được rồi."

Thời Tiểu Niệm không dám phật ý của hắn, ngoan ngoãn đưa tay xóa bỏ bức ảnh, may mà cô đã lưu lại trong bộ nhớ của cpmputer và Mr Cung.

Lúc nào muốn cười, liền lấy ra xem một chút.

Thấy cô ngoan ngoãn xóa bỏ, sắc mặt Cung Âu hơi tốt lên một chút, lạnh lùng nói, "Trong đầu cũng phải xóa bỏ cho anh, có nghe hay không"

"Vâng vâng vâng."

Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên cạnh hắn gật đầu liên tục.

"Phong Đức" Cung Âu lại hướng về phía Phong Đức đang ngồi ở ghế phụ lạnh giọng dặn dò, "Trở lại đế quốc pháo đài  đem rượu ném đi hết cho ta, không được để lại chai nào, ngay cả trong nhà bếp cũng không được"

Cả đời này hắn không muốn nhìn thấy rượu nữa.

"Vâng, thiếu gia."

Phong Đức cung kính mà cúi đầu.

Ra lệnh xong, Cung Âu quay đầu lại trừng cô một chút, thấy khóe môi của Thời Tiểu Niệm  hiện ra nụ cười như có như không, liền đưa tay nhéo nhéo gương mặt của cô, "Em còn dám cười, trong đầu còn chưa xóa bỏ đúng không"

"…"

Thời Tiểu Niệm không nói gì, hắn vẫn cho rằng cô có thể tùy tiện xóa bỏ suy nghĩ à, cô thuận theo đáp lời hắn.

Cung Âu không có thời gian để căng thẳng, dọc theo đường đi chỉ bức bách cô đem những thứ liên quan đến lịch sử đen tối của hắn trong đầu cô xóa bỏ.

Vì để cho hắn không lo lắng, mặt của Thời Tiểu Niệm bị hắn nhéo đến mấy lần.

Xe đi được nửa đường, bỗng nhiên bị kẹt xe, xe kẹt ở trong dòng xe cộ không tiến về phía trước được.

Cung Âu nhìngiờ trên đồng hồ đeo tay, có chút không vui.

Thời Tiểu Niệm ấn hạ cửa kính của xe nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy dòng xe cộ phía trước đang xếp thành hàng dài nối đuôi nhau, không biết đến khi nào mới có thể thông đường.

"Phong Đức, đi xuống xem một chút, còn bao lâu nữa."

Cung Âu nói một cách lạnh lùng.

"Vâng, thiếu gia."

Phong Đức đẩy cửa xe ra, xuống xe đi về phía trước.

Khí trời có chút ấm áp, một tay Thời Tiểu Niệm chống trên cửa kính của xe nhìn ra bên ngoài, Cung Âu nhìn cô một chút, "Bên ngoài không khí kém như thế, ngửi cái gì ngửi, đem cửa kính của xe đóng lại."

"Nha."

Thời Tiểu Niệm thuận theo gật đầu, lúc đang ấn nâng kính lên, liền nghe một loạt tiếng pháp từ bên ngoài vang lên

"Honey, anh thật sự rất yêu em, vì em mà anh từ nước Pháp chạy tới nơi này, anh chỉ muốn dùng bữa tối cùng mà thôi."

Nhờ phúc của Cung phu nhân, cô học được rất nhiều thứ, bây giờ đối với tiếng Pháp cô cũng hơi hơi có thể nghe hiểu một chút.

Thời Tiểu Niệm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một cô gái cao gầy, trang phục thời thượng quay lưng về phía cô, một người đàn ông trẻ tuổi người nước ngoài khác tóc ngắn màu vàng, đôi mắt màu xanh lam không ngừng hướng về phía cô ta lấy lòng, làm cho cô gái kia không ngừng lùi về phía sau.

"Chuck, được rồi, tôi rất cám ơn tốt ý cuả anh, nhưng tôi đến Trung Quốc có việc, tôi thật sự không thể cùng đi ăn tối với anh, xin mời đi cho."

Cô gái kia vừa nói vừa lùi, đụng vào xe của Thời Tiểu Niệm, giày cao gót trượt trên mặt đất, âm thanh chói tai vang lên.

Mắt thấy cô gái sắp ngã xuống đất, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong xe  lập tức đưa tay ra cửa sổ xe đỡ cô ta một chút, tránh để cô ta ngã nhào trên mặt đất.

Cô gái lập tức quay đầu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, mái tóc thắng màu vàng làm nổi bật lên dáng vẻ biệt thanh xuân tràn trề, cô ta lấy mắt kính trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tiêu chuẩn của người nước ngoài, dùng Trung văn cảm kích hướng về phía cô nói, "Cám ơn cô, tiểu thư."

"Không cần khách khí."

Thời Tiểu Niệm hướng về phía cô ta khẽ mỉm cười, nhìn vào mắt cô ta.

Đó là gương mặt rất đẹp, khuôn mặt trái xoan nhỏ, làn da trắng nõn, gương mặt trang điểm vừa phải, đôi môi rất đẹp, sống mũi thẳng, một đôi mắt màu nước biển đặc biệt là loá mắt.

Vẻ ngoài của cô gái người nước ngoài này rât đẹp, nhưng không giống với vẻ đẹp của Thời Địch, trên người cô ta có một loại khí chất không nói ra được, giống với khí chất trên người của  Cung phu nhân: cao quý.

Trên người cô ta hòa trộn giữa khí chất cao quý và sự thanh xuân của tuổi trẻ.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nụ cười trên mặt Thời Tiểu Niệm nụ dần hạ xuống, kinh ngạc mà nhìn cô gái trẻ tuổi trước mắt này.

Là cô ta.

Tiểu thư của gia tộc Lancaster, Mona, đối tượng kết hôn mà gia tộc Cung gia lựa chọn  cho Cung Âu.

Cô ta đến Quốc Nội rồi.

Mona không chú ý nhiều đến cô, chỉ thấy nam nhân người nước ngoài kia lại đến quấn lấy, tiếp tục nói, "Cũng chỉ là một bữa tối mà thôi, tại sao em không chịu đáp ứng chứ, anh rất yêu em, anh đuổi theo em tới tận Trung Quốc."

"Nhưng tôi không thích anh, Chuck, xin anh đừng dây dưa nữa được không, nếu như nơi này là Anh quốc, anh nên biết ngay cả mặt của tôi anh cũng không được nhìn."

Hai người liền đứng ngoài xe của bọn họ tranh chấp.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó nghe, trên mặt lộ ra một vệt không dễ chịu, cô quay đầu nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu đang cầm lấy một bàn tay của cô để đùa nghịch, đem ngon tay của cô tạo thành nhiều hình dáng khác nhau.

Nghe tiếng cãi vã phía ngoài, Cung Âu không vui nhăn lông mày, "Đóng kín cửa lại, đuổi bọn họ đi."

Dứt lời, Cung Âu nhớ tới Phong Đức đang đi kiểm tra tình huống kẹt xe, vì vậy lại nói, "Thời Tiểu Niệm, đóng cửa xe lại, phiền chết mất."

Lúc nói lời này, Cung Âu không thèm ngẩng đầu lên.

"Nha, tốt."

Thời Tiểu Niệm có chút cứng đờ gật gật đầu, quay đầu nhìn về ngoài cửa xe, chỉ thấy Mona đã mang theo túi chạy đến ven đường, người đàn ông kia lập tức đuổi tới, dây dưa không ngớt.

Thời Tiểu Niệm nhìn bóng người Mona cao gầy mảnh khảnh, nhìn cô ta đẹp hơn trong ảnh nhiều.

"Cung Âu." Thời Tiểu Niệm không nhịn được lên tiếng.

"Ừ"

Cung Âu ngước mắt nhìn cô một chút, con ngươi đen thâm thúy.

"Anh cùng Mona còn liên hệ à" Thời Tiểu Niệm nhìn hắn hỏi.

Cung Âu nhìn chằm chằm cô, bật thốt lên, "Mona là ai"

"…"

Ngay cả đối tượng thông gia của mình đều quên

Thời Tiểu Niệm á khẩu không biết nên nói gì, sau đó nhắc nhở hắn, "Chính là tiểu thư của   gia tộc Lancaster, đối tượng kết hôn của anh."

Cung Âu dùng tay của mình bao lấy tay cô, khuôn mặt anh tuấn áp sát trước mặt cô, con ngươi đen thẳng tắp nhìn cô, "Tại sao bỗng nhiên đề cập đến cái này"

"…"

Thời Tiểu Niệm bị hắn đột nhiên tới gần cảm thấy có chút chột dạ, thấp giọng nói, "Không có gì, do đột nhiên nghĩ đến có một người như vậy."

"Là do cha mẹ anh tìm đối tượng thông gia, ngay cả gia tộc anh cũng không quản, còn quan tâm gì đến cô ta" Cung Âu hừ lạnh một tiếng, chóp mũi dán lên chóp mũi của cô, hôn xuống đôi môi cô, "Không phải em đột nhiên nhớ lại liền… ha ha… ăn giấm đi"

"Không có, em không ghen."

Thời Tiểu Niệm đưa tay sờ sờ mũi.

"Anh thích xem em ghen, cho phép em ăn" Cung Âu nói xong cũng cắn tới môi của cô, đôi mắt phản chiếu gương mặt cô.

Cô càng ghen, đại biểu cô càng quan tâm hắn.

"…"

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ, xem cái phản ứng này của Cung Âu, cô nghĩ, Mona đột nhiên tới Quốc Nội, không quan hệ tới Cung Âu, giữa bọn họ không có liên hệ gì.

Hội sở tư nhân Hồng hối tọa lạc trên con đường thương mại giàu có tại S thị, con đường này rất gần tiểu khu Thiên chi cảng, trên đường  xe cộ đều là những chiếc siêu xe từ những nhãn hiệu nổi danh nhất trên thế giới.

Hội sở tư nhân Hồng hối là nơi dành cho những người giàu có, những người có thể đi vào trụ sở tư nhân này đều phải có địa vị xã hội nhất định, cũng phải có thẻ hội viên đặc biệt mới được đi vào, để bảo đảm cho khách mời cùng lý do an ninh.

Mà tới hôm nay Thời Tiểu Niệm mới biết, Hội sở tư nhân Hồng hối thần bí này lại là một sản nghiệp mà Phong Đức quản lý.

Phong quản gia thực sự là toàn năng.

Bệnh của Cung Âu không thể để lộ ra bên ngoài, đem người của viện nghiên cứu PPD an bài ở đây so với an bài ở đế quốc pháo đài thì bí mật hơn.

"Thiếu gia, đến rồi."

Phong Đức cùng tài xế xuống xe, mở cửa x echo Cung Âu cùng Thời Tiểu Niệm.

"Cảm ơn."

Thời Tiểu Niệm nhấc váy từ trên xe bước xuống, nhìn hội sở tư nhân xa hoa đẳng cấp trước mắt, bề ngoài của hội sở được xây bằng gạch đỏ, để lộ ra mùi vị phục cổ, biển hiệu màu đỏ sẫm hình cung được treo ở trên tường, viết hai chữ: Hồng Hối.
Nhấn Mở Bình Luận