Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Tại Thượng: Kiều Thê Mang Con Bỏ Trốn

Tô Tri Huân không ngờ cô lại kích động như vậy, bất giác không biết nói sao cho phải, ngập ngừng nói:

- Con biết ý cha không phải như vậy mà?1

Nhưng Tô Anh Thư nào còn đủ bình tĩnh mà nghe lời giải thích của ông ta, cô cười nhạt nói:

- Thật ra cha không chưa từng coi con là con gái của cha, từ nhỏ đến lớn cho dù con có cố gắng đến thế nào thì cha cũng không một lần công nhận con.

Tô Anh Thư nhắm mắt lại, hít sâu một hơi thật sau, cố gắng bình tĩnh lại sau đó lạnh lùng nói:

- Tài sản của Tô gia con chưa bao giờ thèm muốn nó, con cố gắng giành lại cũng bởi vì nó là mồ hôi công sức của mẹ con. Con sẽ không bao giờ để cho con của kẻ giết người chiếm được những thành quả mà mẹ con đổ mồ hôi nước mắt tạo ra.

Tô Tri Huân bị cô làm cho khiếp sợ, ông ta thật sự không hiểu cô đang nói gì, lắp bắp nói:

- Con... con... đang nói gì vậy?

Đôi mắt đen nháy của Tô Anh Thư tối sầm lại, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu qua gương mặt của cô,  vẻ lạnh lùng càng được tôn lên rõ rệt hơn bao giờ hết:

- Con của kẻ giết người nên mới đi giết người, đúng là mẹ truyền con nối.

Nhìn vào đôi mắt Tô Anh Thư, toàn thân Tô Tri Huân như hóa đá, mặt ông ta trắng bệch, run rẩy nói:

- Rốt cuộc là con đang muốn nói gì? Ai là con của kẻ giết người?

- Ồ, cha vẫn chưa biết gì sao?

Tô Anh Thư cao giọng, khóe môi nhếch lên thành một đường cong hình bán nguyệt, nụ cười này khiến những người có mặt đều lạnh run người:

- Đỗ Mỹ Kiều hại chết mẹ con đó, không những thế bà ta còn giết chết cha ruột của ba, cũng chính là ông nội của con. Thật nực cười làm sao, người vợ hiền lương thục đức của cha tôi lại là một kẻ sát nhân giết người không ghê tay.

- Con, con, con,... con đang nói luyên thuyên gì vậy. Bà ấy sao có thể... sao có thể như vậy được...?

Tô Anh Thư cười nhạt, rút máy ghi âm trong túi quần ra đặt xuống trước mặt Tô Tri Huân, cô cười tự giễu:

- Cha bất ngờ lắm đúng không khi chính mình tiếp tay cho người đàn bà độc ác ấy hại chết ông nội. Không phải vì cha thì Đỗ Mỹ Kiều cũng chẳng có cơ hội đấy. Do đó nếu nói bà ta là hung thủ thì cha cũng là đồng phạm.

Đoạn ghi âm bắt đầu được phát, tiếng của Đỗ Mỹ Kiều truyền ra từ máy ghi âm, đây là đoạn ghi âm ghi lại lời khai của bà ta trước khi tự sát vài tiếng. Đồng thời cũng là bằng chứng duy nhất mà Tô Anh Thư có được để chứng minh rằng Đỗ Mỹ Kiều là kẻ giết người.

Từ câu từng chữ mà Đỗ Mỹ Kiều khai nhận giống như một con dao hứa vào tim Tô Tri Huân, ông ta kích động đến mức không nói lên lời, cả người run cầm cập:

- Mau tắt đi, tắt ngay đi!

Cuối cùng Tô Tri Huân cũng không kìm chế được mà quát lên, sau đó ông ta đưa tay ôm lấy ngực, gương mặt hồng hào bỗng trở nên nhợt nhạt.

Sự biến chuyển bất ngờ này khiến Tô Anh Thư sững sờ, cô không biết chuyện gì đang diễn ra, trong lúc còn đang mơ hồ thì Tô Anh Thư thấy một đoàn người mặc áo trắng chạy vào, gương mặt bọn họ đều vô cùng hốt hoảng.

Sau đó khủng cảnh trở nên hỗn loạn, các y bác sĩ bận rộn cấp cứu cho Tô Tri Huân, đám người Tô Anh Thư cũng bị nữ y tá đuổi ra về ngoài đợi.

Tại hành lang bệnh viện vắng người qua lại, Lưu Vũ Ninh và Giang Văn giữ một khoảng cách khá xa với vợ chồng Chu Hứa Văn. Dù sao ở hoàn cảnh như thế này chỉ có vợ chồng hai người an ủi nhau chứ bọn họ biết gì đâu.

Tô Anh Thư không biết bản thân tới chỗ này kiểu gì, cảm giác tội lỗi lúc này đang bủa vây lấy tâm trí cô, cô ngồi sụp xuống hàng ghế, hai tay đan chéo lại để lên trán, cô không biết bản thân vừa làm ra chuyện ngu ngốc gì. Cô lẩm bẩm nói:

- Lỡ như ông ấy... lỡ như...

Chu Hứa Văn im lặng quan sát cô một hồi, sau đó anh từng bước đi tới trước mặt cô, không nói không rằng ôm lấy Tô Anh Thư vào lòng, nhỏ giọng nói:

- Không sao, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Hai mắt của Tô Anh Thư lúc này đã đỏ hoe, cô vùi mặt trong ngực anh, nức nở nói:

- Lỡ như không ấy xảy ra chuyện thì sao? Ông ấy mới trải qua cấp cứu mà tôi lại chọc cho ông ấy phát bệnh.

- Cô không cố ý, không phải lỗi của cô.1

Tô Anh Thư lúc này làm gì nghe lọt tai mấy lời an ủi của Chu Hứa Văn, cô tự trách nói:

- Mặc dù tôi hận ông ấy, cực kỳ hận ông ấy nhưng tôi không muốn ông ấy chết. Ông ấy là người thân duy nhất còn lại trên cuộc đời này của tôi...

Chu Hứa Văn nhẹ nhàng vỗ vai cô, giọng của anh trầm ấm giống như một ngọn lửa sưởi ấm trái tim cô:

- Đừng sợ, cô vẫn còn có tôi.

Không biết đây đã là lần thứ mấy cô bị Chu Hứa Văn làm cho cảm động. Mặc dù không biết trong lời nói của anh có bao nhiêu phần là thật, nhưng lần này Tô Anh Thư muốn tin anh một lần. Dù có bị lừa dối thì cô cũng chấp nhận, cuộc sống quá mệt mỏi rồi, cô muốn bản thân được mềm yếu một lần.

Dần dần, Tô Anh Thư cảm thấy toàn thân mệt mỏi, hai mắt của cô tối sầm lại, trước lúc hoàn toàn mất đi ý thức, cô nghe thấy tiếng Chu Hứa Văn hét lên:

- Giang Văn, mau gọi bác sĩ, mau lên!

Sau đó không còn sau đó nữa, Tô Anh Thư đột nhiên ngất xỉu khiến Chu Hứa Văn vốn bình tĩnh trở nên hoảng loạn, anh vừa hét lên kêu Giang Văn gọi bác sĩ, vừa bế bổng cô chạy về phía phòng cấp cứu.

Một màn này khiến cho Lưu Vũ Ninh và Giang Văn đều sững người, bọn họ vốn tưởng rằng anh chỉ hơi đồng cảm với Tô Anh Thư, nhưng không ngờ rằng khi cô xảy ra chuyện anh lại kích động tới vậy.

Tuy nhiên hiện tại làm gì có thời gian để suy nghĩ nhiều vậy, Giang Văn vội vàng chạy đi tìm bác sĩ tới, Lưu Vũ Ninh cũng không khá hơn là bao, đường đường là đội trưởng đội cảnh sát lại biến thành cảnh vệ mở đường cho Chu Hứa Văn bế Tô Anh Thư tới phòng cấp cứu.

Những bệnh nhân có mặt tại bệnh viện cũng không nhịn được mà quay qua nhìn bọn họ, cảnh tưởng này không khác gì một bộ phim truyền hình cả.
Nhấn Mở Bình Luận