Mặc dù thanh âm sâu thẳm của Nhiếp Phong đã dừng lại, chỉ còn tiếng vĩ cầm êm ái mà khắc khoải vang lên tràn ngập không gian trầm lắng, Lam Nghi lại cứ thế mà bất động, như thể bị hút vào đôi mắt thông tuệ đầy ẩn ý của hắn…
Cho tới khi cảm thấy bầu không khí xung quanh đột nhiên quá ngột ngạt, giống như bị đặc quánh lại, Lam Nghi mới vội vã nhận ra bản thân đã ngạc nhiên tới mức quên cả hít thở…
Hơi thở dồn dập của Lam Nghi vang lên đầy bối rối, làm cho Nhiếp Phong không dấu nổi nụ cười tinh tế tự tin đặc trưng của mình.
_ Ngài Nhiếp…chuyện này có chút đột ngột….
_ Cô cứ từ từ suy nghĩ, lúc nào tôi cũng có thời gian dành cho cô!
Nhiếp Phong lịch thiệp trả lời….Với những người không hiểu thì sẽ cho rằng đó là một câu nói bình thường, nhưng ẩn ý giấu sau câu nói đó của Nhiếp Phong thật sự không hề đơn giản.
Với những kẻ như Nhiếp Phong hay Lôi Triệt, thật ra tiền và quyền lực không còn là thứ để hắn quá quan tâm nữa…mà thời gian mới là thứ tối quan trọng!
Những kẻ như hắn, một ngày 24h là không đủ để xử lý núi công việc đồ sợ không bao giờ có điểm kết, vì thế thời gian dành cho bản thân mình đôi khi Nhiếp Phong còn không có…Vì thế nếu như những kẻ như Nhiếp Phong và Lôi Triệt nói với một người rằng hắn luôn có thời gian dành cho người đó…thì chính là lời khẳng định chắc chắn rằng đối với hắn, người đó đang giữ một vị trí không đơn giản!
Lam Nghi khẽ cau mày, đôi mắt của cô hướng vào ly cà phê đã cạn một nửa…chầm chậm lên tiếng.
_ Nhiếp tiên sinh! Thật cám ơn ngài…nhưng mà….đối với tôi chuyện này đúng là có chút đột ngột…
Cảm nhận được sự chần chừ trong giọng nói của Lam Nghi, Nhiếp Phong nhanh chóng chặn sự ngập ngừng của cô bằng sự quả quyết trong giọng nói của mình.
_ Lam Nghi…cô cứ từ từ suy nghĩ, không cần phải vội vàng quyết định. Tất cả những gì tôi đã nói với cô đều là những lời nhắc nhở có căn cứ…Với những gì vừa xảy ra trong vụ án của Tiểu Mai đối với sự nghiệp của cô chắc chắn sẽ là một cản trở không hề nhỏ. Thứ lỗi cho tôi nhưng cô Lam đây thân cô thế cô, chắc chắn rất khó xin vào những toàn soạn báo lớn mà phải bắt đầu từ những tòa soạn nhỏ…mà những tòa soạn đó lại rất ngại những scandal kiểu như thế này...
_ Tôi chưa bao giờ cho rằng chuyện của Tiểu Mai sẽ là điều cản trợ sự nghiệp hay cuộc đời của tôi!
Lam Nghi lạnh lùng nói với Nhiếp Phong, đôi mắt quả quyết sốc nổi nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Phong…
Và trong một khoảng khắc, đột nhiên Nhiếp Phong có một cảm giác thật lạ lẫm…cảm giác lần đầu tiên hắn có trong đời…
Hắn đột nhiên cảm thấy…hối tiếc vì những gì mình đã nói!
_ Có lẽ tôi đã nói điều gì đó khiến cho cô Lam hiểu lầm chăng?
Nhiếp Phong lịch thiệp nhẹ giọng hỏi Lam Nghi. Lam Nghi lắc đầu, tránh ánh mắt của hắn và mặc cho cô chối bỏ, nhưng có điều gì đó trong giọng nói của cô vô cùng khó chịu.
_ Không! Những gì ngài Nhiếp vừa nói đều rất đúng đắn, rất thực tế, rất có giá trị, giúp tôi hiểu ra được rất nhiều điều!
Khuôn miệng của Nhiếp Phong mím lại thành một đường khắc nghiệt, ánh mắt vui vẻ ấm áp của hắn lập tức biến mất như thể chưa từng xuất hiện trong lòng mắt sâu thẳm ấy, thay vào đó là sự tàn nhẫn và lạnh lùng vô cùng đáng sợ.
Lam Nghi thì hoàn toàn không hề phòng vệ, những lời nói vẫn cứ thi nhau tuôn ra khỏi đôi môi mềm mại đầy đặn ấy.
_ Ngài Nhiếp nói rất đúng! Đúng là những chuyện tôi vừa trải qua đối với những công ty sắp tới đều sẽ mang lại cho họ rắc rối! Vì thế ngài Nhiếp…Công ty Luật của ngài vừa mới giúp tôi, tôi không thể đối xử với người giúp mình bằng cách mang lại cho họ sự rắc rối được!
Ánh nhìn của Nhiếp Phong trở nên vô cảm, đối với những kẻ thông minh như Nhiếp Phong, nói chuyện với hắn không cần sự rào trước đón sau như vậy, chỉ cần đối phương mở lời hắn đã biết bọn họ định nói gì…Và căn bản hắn cũng không có thời gian cho những chuyện dông dài như thế!
Vậy mà hôm nay Nhiếp Phong lại vô cùng có nhã hứng, ngồi lắng nghe những câu nói làm hắn vô cùng bực bội đang tuôn ra từ miệng của Lam Nghi…
_ Hơn nữa thời gian sắp tới tôi cũng muốn dành thời gian chăm sóc mẹ…Những chuyện vừa trải qua đã khiến mẹ tôi chịu không ít tổn thương…Nên lời đề nghị của ngài, cho dù tôi rất biết ơn, nhưng tôi xin phép được từ chối!
Lam Nghi im lặng, đợi chờ sự phản ứng của Nhiếp Phong…nhưng mặc cho cô chờ rất lâu, người đàn ông đối diện vẫn không hề lên tiếng.
Chầm chậm ngước mắt lên, Lam Nghi lập tức cảm thấy sống lưng mình lạnh ngắt lại…
Ánh nhìn của Nhiếp Phong lúc này thật sự rất đáng sợ, cánh tay khoanh chặt trước ngực và bàn tay siết chặt lại…Đằng sau sự im lặng ấy là cả một điều gì đó đầy đe dọa…!
Cái nhìn sắc lẹm đầy tính toán của hắn…khiến cho Lam Nghi không thoải mái!
Cô không thích nó một chút nào!
Lam Nghi cảm thấy có lẽ không nền ngồi quá lâu ở đây, vì thế cô đẩy nhẹ cốc cà phê xa khỏi mình, nhẹ giọng lên tiếng.
_ Về chuyện án phí, cũng mong Nhiếp tiên sinh không nên làm khó tôi! Tôi sẽ thu xếp để trả lại cho ngài đúng hẹn, và đương nhiên là sẽ trả một lần! Thế nên là….
_ Được! Nếu như cô Lam đã nhất quyết như vậy thì phía văn phòng của tôi sẽ liên lạc để báo án phí và hạn chi trả!
Thanh âm ngọt ngào như ướp đường của Nhiếp Phong vang lên, lần nữa cắt lời cô. Lam Nghi lập tức hiểu ra một điều, khi nói chuyện với hắn tốt nhất chỉ nên dừng ở hai câu…nếu không chắc chắn hắn sẽ cắt lời cô!
Dường như ẩn sau sự kiên nhẫn thâm trầm ấy, là một tính cách có chút…rất nóng nảy!
_ Vậy thì…cám ơn ngài Nhiếp tiên sinh! Tôi sẽ chờ tin của văn phòng!
Lam Nghi khẽ mỉm cười, nhã nhặn cúi đầu…Ánh mắt của Nhiếp Phong xoáy vào gương mặt cá tính và mái tóc hoang dại của Lam Nghi...và một giây khắc sau, hắn điềm nhiên nở nụ cười, lịch thiệp trả lời cô.
_ Không có gì! Hẹn gặp lại, cô Lam!
*****
_ Sao con lại từ chối lời đề nghị của ngài ấy chứ Lam Nghi? Văn phòng của Luật sư Nhiếp không phải là nơi người thường có thể bước vào đâu! Con đã có cơ hội rồi tại sao lại từ chối?
Trương Nhị không giấu nổi thất vọng trong giọng nói, gấp gáp hỏi Lam Nghi, cau mày nhìn cô xếp những chiếc bát đã được lau rửa sạch lên xe đẩy.
Sau phiên tòa hai ngày, bệnh viện gọi điện cho Lam Nghi thông báo mẹ cô đã tỉnh lại…Sau đó là tin tức bọn ác nhân đó bị xử lý khắp các mặt báo và trên chương trình thời sự, mẹ cô vì thế mà phục hồi rất nhanh, hôm nay đã nhất quyết trở lại bán hàng…Thời gian qua xảy ra quá nhiều chuyện, số tiền tiết kiệm cũng đã dùng gần hết…nếu không đi làm, e rằng thời gian sắp tới sẽ khó khăn.
_ Con muốn dành thời gian ở bên mẹ nhiều hơn mà...Chưa gì tốt nghiệp đã đi làm tối ngày, để lại mẹ một mình ở nhà con không nỡ!
Lam Nghi vui vẻ lên tiếng, cho dù biết rằng cô đang giả vờ, nhưng Trương Nhị cũng không thể không cảm thấy vui vui trong lòng.
Thật ra cho dù cô không nói ra, nhưng mẹ cô cũng biết lý do tại sao Lam Nghi không đồng ý lời đề nghị của Nhiếp tiên sinh.
Cô con gái này tính cách rất mạnh mẽ, cái gì cũng không sợ, nhưng lại rất sợ mang ơn người khác! Hơn nữa cách cô quan tâm tới người khác cũng vô cùng kì lạ, nếu như cô đã quý mến một người nào đó, thì lại tuyệt nhiên không bao giờ muốn người đó vì mình mà phải bận tâm, phải lo lắng….Có lẽ Lam Nghi sợ rằng con bé sẽ mang rắc rối tới cho Nhiếp tiên sinh, vì những kẻ mà cô đắc tội đều có thế lực không hề nhỏ…vì thế mới cố tình tìm cớ để từ chối!
Và cũng có lẽ, vì cô lo cho bà thời gian này tâm lý vẫn chưa ổn định, sợ rằng để bà lại một mình lại nghĩ ngợi lung tung, rồi lại nhớ thương Tiểu Mai mà khóc thầm khóc vụng, nên cố tình muốn ở bên cạnh vun đắp cho bà…
Cô con gái không phải bà dứt ruột đẻ ra, mà lại yêu thương bà như máu mủ ruột thịt.
_ Lam Nghi…con đừng lo cho mẹ! Chuyện của Tiểu Mai, mẹ sớm cũng đã nghĩ thông suốt…Có lẽ ông trời chỉ cho mẹ được làm mẹ của con bé trong thời gian ngắn ngủi đó thôi…giờ thời khắc đã tận, ông trời mang nói đi khỏi mẹ…nhưng những kỉ niệm hạnh phúc đã qua thì vĩnh viễn thuộc về mẹ, chẳng ai có thể mang nó đi hết….
Trương Nhị nghẹn ngào lên tiếng, Lam Nghi lập tức quay lại, bàn tay cô nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt của mẹ cô.
_ Nếu như chúng ta luôn nghĩ về Tiểu Mai…thì con bé chẳng đi đâu cả, nó sẽ sống mãi trong kí ức của chúng ta…đúng không Lam Nghi?
_ Dạ…em vẫn luôn sống trong tim con và mẹ mà...mẹ nhỉ!
Lam Nghi âu yếm ôm mẹ mình…Trương Nhị nghẹn ngào bật khóc, mắt và mũi cũng đỏ lựng lên, trái tim trong lồng ngực cũng đập rất mạnh, hơi thở đứt quãng dồn dập…
_ Con xem đó….bà già này đúng là lẩm cẩm tồi, đương đâu lại khóc lóc thế này làm con cũng buồn theo….con xem thật là…Nào! Để mẹ chuẩn bị mì tối nay còn đi bán!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!