Giai Kỳ nhìn Lôi Triệt, trong lòng mắt trong vắt ấy không thể che dấu đi sự xót xa…
Cô nhìn người đàn ông đang quỳ dưới chân mình, bàn tay to lớn với những vết chai sạn từng cầm qua dao qua gươm, qua cả súng ống, từng nhuốm máu ấy giờ lại vô cùng dịu dàng xoa bóp bàn chân cho cô. Thanh âm dịu dàng, êm ái quyến rũ như hơi rượu mạnh kể về một phần kí ức trong quá khứ của mình cho cô nghe, phần kí ức xa xôi nhất, đau thương nhất, tăm tối nhất, nhưng lại là phần kí ức hình thành tính cách, tạo nên một Lôi Triệt như ngày hôm nay!
_ Nếu như ngày hôm đó không có Maxim, thì chắc chắn anh đã chết rồi!
Lôi Triệt dịu dàng nói về cái chết của mình nhẹ như một cơn gió, trong lòng mắt sâu thẳm ấy chẳng hề có chút run sợ hay bận tâm. Bàn tay hắn đặt đôi chân nhỏ nhắn của cô ra chiếc khăn bông bên cạnh, dịu giọng tiếp túc kể cho cô nghe:
_ Sau đó thì anh tiếp tục làm việc cho Maxim, đương nhiên là không còn chuyện kết hôn với Lucia nữa, mà chỉ đơn thuần là làm việc thôi…Sau đó thì Lucia cũng kết hôn, với một chàng trai rất chân chất, chủ một cánh đồng nho rộng lớn, sống một cuộc sống yên bình, tránh xa gươm giáo súng đạn….Còn anh…
Lôi Triệt thở dài, nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi khi bàn tay hắn dịu dàng lau đôi chân cho cô…
_ Anh trở thành ông trùm của đế chế sau khi Maxim về hưu. Tuổi tác khiến ông ấy mỏi mệt! Ông ấy không còn muốn sống cuộc sống lúc nào cũng nhuốm mùi thuốc súng, lúc nào cũng trả thù, máu và xác chết…Ông ấy về điền trang của Lucia an hưởng tuổi già…Và giao lại tâm huyết cả đời cho anh, một kẻ chẳng hề có máu mủ, thậm chí còn chẳng phải người Nga, thậm chí còn thẳng thừng từ chối cuộc hôn nhân với con gái của ông ấy…
Giai Kỳ im lặng nhìn Lôi Triệt, sự ân cần chăm sóc của hắn thể hiện qua từng động tác rất nhỏ. Lôi Triệt không kể cho Giai Kỳ nghe sau đó hắn đã san phẳng các đế chế Mafia khác ra sao, đã cướp trắng những mỏ dầu từ những tay cộm cán thế nào, cũng không kể cho cô cảng cá đó sau này trở thành một cảng tập kết hàng hóa lớn mạnh tới mức nào, cũng không kể cho cô nghe đã có bao nhiêu người chết trong cuộc chiến khốc liệt ấy, cũng không kể cho cô nghe những năm tháng đó hắn đã trở nên tàn bạo, điên cuồng, nhẫn tâm tới mức nào…
Để leo lên được vị trí như ngày hôm nay, Lôi Triệt đã bán linh hồn mình cho quỷ dữ, không chỉ một, mà rất nhiều lần!
Để bây giờ, hắn đang phải trả giá cho tất cả những gì mình đã gây ra….
Và hắn đã lôi cả cô vào, người con gái dịu dàng thanh khiết như cô, lại vì hắn mà phải chịu đựng biết bao nhiêu đắng cay, bao nhiêu đau khổ!
Hắn hận bản thân mình….càng bất lực…hắn lại càng hận bản thân mình!
_ Em biết không? Mấy gã thuộc hạ người Nga của anh từng nói, nếu như ban đầu anh chịu kết hôn với Lucia, thì bản tay trái của anh cũng sẽ không bị thiêu cháy thế này!
Lôi Triệt mỉm cười, đối diện với đôi mắt có chút xao động của Giai Kỳ, bàn tay hắn dịu dàng nâng đôi chân cô lên, làn môi mèm mại của hắn đạt lên bắp chân cô một nụ hôn dịu dàng…
Cảm giác được người phía trước run rẩy, khẽ co chân lại từ chối. Lôi Triệt cũng không nài ép, không làm cô khó xử, dịu dàng buông cô ra…
_ Anh không thể ở cùng người anh không yêu….Em biết không Giai nhi?
Thanh âm ngọt ngào êm ả ấy vang lên, lòng mắt đen thẫm sâu thẳm, chất chứa biết bao yêu thương đầm ấm, bao nhiêu chiều chuộng đầy ăm ắp, nhìn sâu vào đôi mắt của cô….
_ Em là người con gái đầu tiên, và duy nhất anh yêu! Cả cuộc đời này của anh, chờ đến thời khắc này, giây phút này, chỉ để gặp em, và yêu em!1
Sóng mắt của Giai Kỳ xao động…
Bàn tay của Lôi Triệt quá mức ấm áp, còn đôi mắt thì quá mức chân thành…
Đôi mắt run rẩy của Giai Kỳ hướng xuống, không dám nhìn sâu vào lòng mắt sâu thẳm như bóng đêm ấy, đôi môi mím chặt lại, giữ nguyên sự tĩnh lặng…
Lôi Triệt mỉm cười, một nụ cười buồn thăm thẳm. Hắn hít vào một hơi dài, rồi bê chậu nước đã nguội lên, âu yếm nói…
_ Em nghỉ sớm đi! Chúc em ngủ ngon!
Giai Kỳ không nhìn theo khi bóng lưng cao lớn ấy bước ra khỏi cửa, chỉ đến khi tiếng bước chân của hắn dần dần xa khuất, cô mới thở hắt ra một hơi như mất hết sức lực….
Đêm xuống rất nhanh, không gian có chút lành lạnh…
Gương mặt cao ngạo của Lôi Triệt lúc say ngủ cũng rất dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm nhắm nghiền lại, đầu lông mày giãn ra cũng không còn khắc nghiệt nữa…
Gió thổi vào làm lay động rèm cửa, khiến cho phòng làm việc kiêm phòng ngủ của hắn có chút lành lạnh…
Một đôi bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, giúp hắn khép hờ lại cánh cửa sổ rộng, gió bớt thổi vào, rèm cửa cũng không còn lung lay xao động nữa…
Bước chân nhẹ nhàng như không muốn đánh thức hắn dậy, một bóng dáng nhỏ nhắn bước đến bên giường, bàn tay khe khẽ đắp lại chiếc chăn mà hắn làm rơi xuống…
Lôi Triệt trong lúc ngủ rất an tĩnh, hiếm có khi nào hắn động cửa làm rơi chăn xuống như vậy, chỉ là vì chiếc giường hơi nhỏ so với khổ người của hắn…
Giai Kỳ đắp lại chăn cho Lôi Triệt. Ánh mắt cô xao động nhìn hắn co người nằm trên chiếc giường nhỏ, bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ chạm lên gương mặt nam tính góc cạnh của hắn…
Đầu ngón tay nhỏ nhắn của cô khẽ run nhẹ khi chạm vào gương mặt thân quen của hắn, ánh mắt của cô càng lúc càng mênh mang, dường như còn chứa đựng điều day dứt gì đó mà không thể thốt thành lời….
Gục đầu lên cánh tay của hắn, Giai Kỳ khẽ nhắm mắt lại, hít căng tràn hương thơm của hắn, lắng nghe tiếng nhịp tim của hắn, lắng nghe hơi thở của hắn…
Trong đêm tối mênh mang….Giai Kỳ gối nhẹ đầu lên thân thể cao lớn của Lôi Triệt, khẽ nhắm mắt lại….lắng nghe tiếng nhịp tim hai người hòa lại với nhau…
****
Tiếng ồn ào đánh thức Giai Kỳ dậy, đôi mắt cô hốt hoảng khi nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa. Cô vội vàng xuống giường, tiến về phía khung cửa quen thuộc, kéo tấm rèm ra.
Giai Kỳ nhìn thấy trước cổng, người làm thuê Lucas của cô đang ôm một cô gái da đen với gương mặt hoảng loạn, nước mắt ứa ra trên gò má, dưới ánh nắng long lanh như những hạt ngọc. Cô gái đang mang thai, và qua biểu cảm của cô ấy dường như có gì đó rất hoảng hốt.
Bên cạnh còn có cả Loren đang cố gắng an ủi cô gái, họ nói thứ tiếng Nga mang đậm âm sắc của vùng thuộc địa, Giai Kỳ hoàn toàn một chữ cũng không nghe nổi!
Giai Kỳ vội vã khoác chiếc áo choàng ra bên ngoài chiếc váy lụa của mình, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Ngay khi cánh cửa mở ra, cô giật mình nhìn thấy Lôi Triệt đang đứng trước cửa phòng mình.
Trong buổi sáng bình minh vừa ló dạng, hai người vô tình gặp nhau ngay tại thểm cửa, tự nhiên bầu không khí lại có chút không tự nhiên…
Có phải tiếng nhịp tim của ai đó đang đập rất mạnh không?
_ À….chào em Giai nhi!
Lôi Triệt nhẹ giọng nói với cô, và đã quen với việc Giai Kỳ chỉ im lặng nhìn hắn mà không đáp lại.
_ Anh nghe thấy có tiếng ồn ào…em chắc cũng bị đánh thức rồi!
Giai Kỳ khẽ gật đầu, Lôi Triệt mỉm cười, dịu dàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, thì thầm nâng niu.
_ Nào! Chúng ta cùng xuống xem có chuyện gì nào!
****
Lúc Giai Kỳ và Lôi Triệt xuống, cả Lucas và Loren vẫn chưa hề phát hiện ra. Cả hai vẫn đang ra sức an ủi người con gái lạ mặt phía trước, tiếng khóc hòa cùng tiếng nói đứt quãng nghe xé lòng. Giai Kỳ chẳng hiểu điều gì cả, cô theo thói quen vô thức hướng mắt về phía Lôi Triệt, thông qua biểu cảm gương mặt, ánh mắt của hắn…Giai Kỳ khẳng định hắn nghe hiểu toàn bộ!
Người phụ nữ ấy phát hiện ra Lôi Triệt trước, ánh mắt sợ hãi khiến cho Lucas và Loren đều nhận ra. Cả ba hốt hoảng lùi về phía sau khi Lôi Triệt bước đến…thông qua biểu cảm của bọn họ, Giai Kỳ đoán ra là bọn họ đang cố gắng giải thích điều gì đó.
Ánh mắt của cô dừng lại trên gương mặt đầy nước mắt của người phụ nữ kia….và trên bào thai đang lớn dần lên trong bụng của người ấy…
Trái tim cô chợt nghẹn lên một cảm xúc chua xót khi bàn tay cô vô thức chạm vào bụng mình….
Lôi Triệt nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe, dáng vẻ điệu bộ đều vô cùng điềm tĩnh. Người phụ nữ ấy khóc rất nhiều, và nói cũng rất nhiều, bàn tay cô ấy run run không dám chạm vào Lôi Triệt, chỉ làm ra một dấu hiệu cầu khẩn van xin rất tội nghiệp…
Lucas ôm lấy cô gái, như thể muốn xoa dịu cô, gương mặt bất lực của anh khiến Giai Kỳ cảm thấy vô cùng đáng thương….Và cả đứa bé trong bụng cô gái ấy nữa…
Đột nhiên, gương mặt đẫm nước mắt của cô gái đó được một bàn tay nhỏ nhắn vươn tới, khẽ lau đi những giọt nước mắt trên gò má cô…
Hành động của Giai Kỳ khiến cho tất cả mọi người đờ ra…Lôi Triệt ngạc nhiên nhìn Giai Kỳ, đôi mắt của hắn dâng lên một cảm xúc khác lạ…
Và ngay sau đó, lòng mắt đen thẫm sâu thẳm ấy cháy rực lên, như một đốm lửa hồng trong đêm sâu...khi Giai Kỳ níu lấy bàn tay to lớn của hắn với ánh mắt chờ mong...
Và lần đầu tiên, sau suốt ba năm đằng đẵng, cô lên tiếng, thanh âm trong vắt, dịu dàng như gió thoảng..."
"Mặc dù em không hiểu gì cả, nhưng dường như họ cần sự giúp đỡ....!
Triệt...Anh giúp họ đi...có được không?"
****
LIKE và VOTE cho Kỳ Kỳ nhé