Bờ vai của Giai Kỳ co lại, xương bải vai như cánh hạc nhô cao lên, gợi cảm mờI gọi, trên làn da mềm mại còn lưu dấu răng tím bầm của Lôi Triệt. Cổ tay bị hắn chói chặt đã chẳng còn cảm giác, lạnh ngắt và tê dại…Thân thể dưới sức nặng của Lôi Triệt không thể nhúc nhích được một phân, khiến cho Giai Kỳ hoàn toàn không có đường thoát, nghẹn ngào chịu đựng sự xâm nhập tàn nhẫn kia…
_ Thế nào…chịu không nổi nữa rồi, đúng không?
Thanh âm trầm khàn của hắn đột nhiên vang lên bên tai. Lôi Triệt há miệng, chiếc lưỡi tinh xảo của hắn li*m lên bờ vai tròn trịa của cô, vẽ một vòng tròn trên bả vai cô. Giai Kỳ cắn chặt lấy miếng vải đã ư*t nước miếng của mình, khó khăn thở dốc.
_ Khó thở sao?
Lôi Triệt lạnh giọng hỏi, thanh âm hoàn toàn không hề vỗ về nuông chiều, mà giống như một bậc quân vương đang hỏi nữ nhân đang hầu thị tẩm cho hắn. Giai Kỳ gục gặc gật đầu….
Ngón tay hắn cởi nút thắt cà vạt trói miệng cô ra, thuận tay với vào trong miệng cô lôi mảnh vải thảm thương ra ngoài…
_ Khụ khụ…
Giai Kỳ húng hắng ho, căng ng*c hít thở không khí…Đôi môi ư*t rượt của cô đỏ hồng lên, gương mặt vùi sâu vào nệm yếu ớt lên cầu xin...
_ Đừng...mà....
_ Chỗ này không chịu nổi nữa rồi, đúng không?
Ngón tay của hắn cố tình vỗ vỗ lên cúc hoa căng nhức bị nhét chật chội của cô, làm cho Giai Kỳ co rúm lại. Cô thở dốc liều mạng gật đầu, ngón tay run rẩy vơn ra đẩy phần bụng dưới cứng rắn của hắn nhích ra một chút...
Lôi Triệt nhìn bàn tay xanh tím của Giai Kỳ, hàng lông mày tinh tế của hắn khẽ cau lại...
Có tiếng khóa mở lách cách rất khẽ vang lên. Giai Kỳ thảng thốt cảm nhận cổ tay của cô được nới lỏng. Chiếc thắt lưng tuột xuống khỏi cổ tay cô, bị Lôi Triệt quẳng xuống sàn nhà...
Giai Kỳ run rẩy thu tay về, cổ tay cô hằn rõ vết dây trói tím bầm...Ở phía sau Lôi Triệt cũng động thân, rút phân thân ra khỏi cô...
Hắn thở dài vuốt mái tóc ướt đẫm, nhìn Giai Kỳ giống như một đóa hoa bị vùi dập, tan nát yếu đuối nằm trên giường lớn, mệt mỏi rõ rời...
Hắn nhìn cô thở dốc, đôi mắt nhắm nghiền lại quá sức mệt mỏi...bàn tay hắn vỗ lên m*ng cô, lạnh giọng nói.
_ Tôi không cho cô nghỉ! Tay! Banh rộng m*ng ra!
Giai Kỳ cắn răng cắn môi, nhất định không dám động tay làm việc ấy. Nhưng Lôi Triệt thì lại hoàn toàn không hề có ý định buông tay!
Cô nào đâu biết, đêm nay hắn đã hạ quyết tâm, nhất định không chiếm giữ được cô, hắn nhất định không dừng lại!
Bàn tay hắn ấn lên tấm lưng thon thả của Giai Kỳ, ấn chặt cô xuống giường, ánh mắt xoáy vào phần ư*t át giữa hai chân cô, lạnh giọng...
_ Nếu cô không tự mình hầu hạ được tôi, thì đêm này đừng hòng tôi buông tha cô! Mau lên!
Tiếng thở nghèn nghẹn của Giai Kỳ vang lên, hòa cùng tiếng mưa vẫn rơi rả rích bên ngoài cửa sổ.
_ Nếu như cô không muốn....vậy để tôi nhét lại chỗ cũ!
_ Khôn....không...!
Giai Kỳ liều mình lắc đầu, tiếng thở nghẹn ngào...Cô run run cử động thân thể đau nhừ của mình..
_ Quỳ cho hẳn hoi!
Bàn tay của Lôi Triệt đét lên m*ng cô một cái, khiến cho Giai Kỳ khó khăn quỳ trên nệm, bàn tay cũng phải vươn ra làm điều mà Lôi Triệt yêu cầu...
Phần ấm áp nữ tính xinh đẹp dưới tác động của đôi tay run run từ từ hé mở, tách ra như một đóa hoa hồng hé nụ...Lôi Triệt nhìn theo động tác mời gọi của cô mà ngây ngất, ánh mắt cho dù giận dữ của hắn cũng không thể che dấu đi được sự si dại dâng lên bên trong. Phân thân vốn đã căng cứng đến trướng đau của hắn lại càng lớn tới mức dọa người...
Cũng may Giai Kỳ vùi mặt xuống nệm nên không nhìn thấy, nếu không chắc chắn sẽ bị dọa cho chết ngất.
Bàn tay thô ráp to lớn của hắn đặt lên bàn tay nhỏ bé lạnh toát của cô, vật nam tính của hắn kề sát nơi ấp áp tư mật ấy, động thân...
_ Hức...
Bên trong lập tức được lấp đầy, căng nhức đến rã rời. Tiếng kêu cao thấp của cô hòa cùng tiếng thở dốc thô suyễn của hắn khi hắn cuồng dã luận động...
Bên trong cô chặt khít và ấm áp, trơn ư*t mê hoặc...Lôi Triệt đắm chìm trong cô sinh ra mê muội, quyến luyến không thể rứt rời.
Từng phần khít khao sẽ co bóp, những xúc cảm tư mật của cô được hắn mang lại, và chỉ dành riêng cho hắn...Lôi Triệt ôm lấy m*ng cô, thỏa sức rong ruổi...
Tiếng kêu nghẹn ngào của Giai Kỳ hóa thành tiếng nức nở.Gương mặt cô đỏ hồng phiếm tình vì những kích tình không ngớt mà Lôi Triệt mang lại. Từng cử động dù nhanh dù chậm của hắn, đối với cô cũng là kích thích trí mạng...
Chỗ tiến vào sinh ra kho*i cảm tê dại, lại không ngừng co thắt, khiết cho Giai Kỳ bắt đầu khó chịu r*n rỉ...
_ Ưm...ưm...
_ Không được ra!
Lôi Triệt gằn giọng, thanh âm đáng sợ khiến cho Giai Kỳ sởn gai ốc...Hắn cũng biết cô sắp đến cao trào, bên trong co thắt lấy hắn.....Cơ thể vặn vẹo của cô run lên từng nhịp....
Nhưng cơn ghen không được xoa dịu của hắn khiến Lôi Triệt trở nên ích kỉ một cách quá đáng.
_ Nhịn xuống! Cô mà ra thì đừng trách!
Hắn nói như thế...nhưng làm sao Giai Kỳ quyết định được chuyện này! Hắn không cho cô tới, nhưng lại cứ điên cuồng cuồng dã trong cô, mỗi lần vào ra đều như muốn lấy mạng...
Giai Kỳ cắn chặt răng vào cánh tay, cô không chịu đựng được nữa....Ở nơi va chạm, d*ch thể tiết ra càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nóng đến khó khăn...
Lôi Triệt nở nụ cười lạnh, từng cơn run rẩy của cô cho hắn biết cô hoàn toàn mất hết khả năng chống đỡ....Bàn tay to lớn của hắn vung lên, đánh thật mạnh lên cánh m*ng của cô.
Chát!
_ Á Á Á!!!
Sau cú đánh không khoan nhượng của Lôi Triệt, bên trong Giai Kỳ giống như bùng nổ....Run lên dữ dội vì kho*i cảm ập tới không thể kiềm chế. D*ch thể chảy xuống ư*t đẫm ga giường, còn Giai Kỳ thì nằm thở dốc phủ phục trên nệm, hoàn toàn mất đi lí trí...
_ Sao? Tới rồi đúng không?
Thanh âm khàn khàn của Lôi Triệt vang lên, biểu lộ chính bản thân hắn cũng bị cô siết đến rùng mình. Hắn vuốt ve cơ thể của Giai Kỳ, d*m mĩ hỏi...
_ Có sư*ng không?
Gương mặt phiếm đỏ của Giai Kỳ mờ mịt lý trí, cô không thể trả lời hắn, chỉ kiệt sức thở dốc...
Lôi Triệt lướt bàn tay trên cần cổ xinh đẹp của Giai Kỳ, vẽ lên da thịt cô từng cử chỉ vỗ về tinh tế...
Thanh âm quyến rũ như hơi rượu vang trầm ấm rót vào cô...
_ Nhìn cô lên đ*nh rất thú vị! Ra thêm vài lần nữa cho tôi xem! Nhé!
****
Lôi Triệt tựa lưng vào thành giường lạnh, ánh mắt hướng về phía bờ vai mềm yếu mệt mỏi của Giai Kỳ lộ ra sau lớp chăn, những dấu vết xanh tím trên làn da trắng nhợt nhạt, dưới ánh đèn ngủ yếu ớt như những vết bớt nhỏ. Thân thể cường tráng mạnh mẽ của hắn còn nhuốm đẫm hơi thở tình d*c nồng đậm sau cuộc hoan ái mãnh liệt...
Mưa dường như đã ngớt…Tiếng thở của Giai Kỳ cũng vang lên đều đặn bên cạnh, cô ngủ rất sâu, vì những mệt mỏi quá sức mà hắn đem lại…
Gương mặt của Giai Kỳ khi ngủ rất xinh đẹp, dịu dàng. Đôi mắt nhắm nghiền ngoan ngoãn, hàng mi dài rợp bóng và đôi môi căng mọng….Khiến cho Lôi Triệt ngắm mãi không thôi…
Ngón tay của hắn chạm lên một lọn tóc vương trên gương mặt cô, từ tốn kéo nhẹ ra…không muốn làm cô thức giấc…
Ánh mắt của hắn còn sâu hơn cả màn đêm, chất chứa quá nhiều điều mà Giai Kỳ không thấy được…Không thể nhìn sâu trong lòng mắt ấy, xem rút cuộc hắn đang nghĩ điều gì?
Ánh mắt hắn di chuyển đến những mảnh vụn la liệt của chiếc điện thoại bị hắn bóp nát…Hình ảnh lúc cô vừa xem ảnh Quân Tường vừa khóc dội về tâm trí, khiến cho cơn ghen trong hắn chẳng thể nguôi ngoai…!
Hắn nhìn Giai Kỳ, nhìn cô im lặng say ngủ bên cạnh hắn…
Liệu chăng một ngày, cô sẽ bỏ rơi hắn…Giống như Thiên Ân đã bỏ rơi Tề Yến Thanh hay không?
Liệu chăng có một ngày….cô sẽ bỏ hắn đi…, giống như….cha mẹ hắn hay không?
Vậy thì…hắn sẽ còn lại gì?
Nỗi sợ hãi ào tới….Lôi Triệt vội vã và hấp tấp nhào vào Giai Kỳ, vòng tay mạnh mẽ của hắn thít chặt lấy cơ thể của Giai Kỳ, nhốt cô trong lồng ngực của hắn…
Trong cơn mê man, Giai Kỳ cau mày, khẽ cựa quậy…Bị quấy rầy làm cô chòng chành tỉnh giấc, nhưng cơ thể quá mệt, lại khiến cô ngủ thiếp đi trong lồng ngực ấm áp của Lôi Triệt…
Suốt đêm dài, Lôi Triệt ôm chặt cô trong vòng tay, để cô gối lên cánh tay mình...ngủ đến gần sáng…
****
Phòng tập của CHARM
_ Được rồi! Giai Kỳ! Em dừng lại được rồi!
Tổng biên đạo múa vỗ vỗ bàn tay vào nhau, cơ thể hoàn mĩ không có lấy một gram mỡ thừa dù đã ngoài 45 tuổi khỏe khoắn trong lớp trang phục yoga.
_ Được rồi! Mọi người nghỉ giải lao 20 phút! Giai Kỳ! Em qua đây nào!
Giai Kỳ dừng lại, mồ hôi đổ túa trên vầng trán dấp dính, ướt đẫm chiếc áo mà cô đang mặc. Giai Kỳ thở gấp, bước tới phía vị biên đạo.
Bà mỉm cười với Giai Kỳ, mạnh mẽ lên tiếng.
_ Em múa rất tốt, động tác đều chuẩn mực, cảm nốt rất tốt….Nhưng có điều vô hồn quá!
Lời nhận xét thẳng thắn của bà khiến Giai Kỳ im lặng. Cô siết nhẹ ngón tay vào nhau, từng câu từng câu xoáy sâu vào cô, cùng ánh mắt có chút hồ nghi của bà.
_ Những bài múa của em từ trước đến nay đều vô cùng giàu cảm xúc, em hóa thân vào nhân vật, từng động tác của em đều như kể câu chuyện của chính mình vậy…Nhưng sao lần này chị thấy em giống như đang đánh mất chính mình vậy?
Giai Kỳ nghiêng đầu, liếm khẽ đôi môi khô khốc của mình…Cô cảm thấy rất xấu hổ, tuy lời trách móc của bà rất nhẹ nhàng, nhưng cũng để Giai Kỳ biết rằng cô đang đi xuống…Cô cũng chẳng tìm ra được lý do nào để bào chữa cho bản thân mình!
_ Giai Kỳ! Chị biết dạo này trong cuộc sống của em gặp nhiều chuyện không hay, nhưng người làm nghệ thuật chuyên nghiệp không được phép để cho việc riêng tư dính lứu đến công việc! Chị nói vậy em dễ hiểu không? Giai Kỳ!
_ Dạ! Em nhớ rồi ạ! Sau này em sẽ chú ý hơn!
Giai Kỳ nhẹ giọng nói, bàn tay cô lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán vẫn túa ra sau buổi tập. Cô nghỉ quá nhiều, vì cô mà tiến độ làm việc của cả đoàn múa bị kéo chậm lại…Giờ cô còn không thể hoàn thành tốt một bài múa…..để biên đạo phải góp ý như thế này…!
_ Bài múa của em thể hiện nói về cảm xúc của một người con gái sau khi đã chia tay gặp lại người mình yêu trên đường…Những cảm xúc ùa về trong cô ấy, có giận hờn, có đau buồn, có hờn ghen, có cả tình yêu vẫn còn chưa bị xóa hết, và cả những mong ước cho người cũ sẽ được hạnh phúc….Nhưng chị không thấy em thể hiện được những điều đó, tất cả ở em…chỉ có nỗi hoang mang, giống như em đang lạc lối vậy!
Biên đạo nhẹ giọng nói với cô, ánh mắt dày dặn kinh nghiệm qua năm tháng của bà nhìn rõ ra toàn bộ những cảm xúc hỗn loạn trong cô, chỉ qua những động tác múa…
Giai Kỳ khe khẽ cúi đầu, mỉm cười trước ánh mắt đầy quan tâm của bà…Biên đạo nhìn sắc mặt trắng bệch của Giai Kỳ, thở dài vỗ vỗ vào cánh tay của cô, nhẹ giọng nói…
_ Em về nghỉ sớm đi!
_ Không! Em làm chậm tiến độ của mọi người quá nhiều rồi….Em không thể làm thế nữa!
Giai Kỳ lắc đầu, nhưng biên kịch đã nhanh chóng cắt lời cô.
_ Cố gắng trong lúc tinh thần không ổn định cũng không thể mang lại kết quả gì. Đi về nghỉ đi, nghe một bản nhạc, đọc một quyển sách hay xem một bộ phim để thư giãn, ngày mai em sẽ thư giãn hơn, và sẽ trở lại mạnh mẽ hơn!
_ Đi tắm rửa rồi về đi!
Bà đập đập vào lưng cô, đẩy cô bước đi hai ba bước rồi mỉm cười, xua xua cô như đuổi một con bướm bay lạc
Giai Kỳ vuốt mái tóc của mình, nhún vai rồi bật cười, bước về phía góc phòng thu dọn đồ đạc và vỏ chai nước, bước ra khỏi phòng.
****
_ Hôm nay cô tan làm sớm thế! Giai Kỳ?
Ngô Lỗi xuống mở cửa xe cho Giai Kỳ, vẫn dáng vẻ vui vẻ như thế…
Giai Kỳ đút chiếc điện thoại vào trong túi xách. Buổi sáng hôm ấy khi cô tỉnh dậy, giường bên cạnh đã trống không. Xuống dưới nhà thì đã thấy để sẵn một chiếc điện thoại mới tinh trên bàn, trong đó lưu sẵn số của Ngô Lỗi và Lam Nghi, Đinh quản gia….và…không có số của hắn.
Cứ thế, hắn biến mất!
Cứ thế…đã hơn một tuần rồi!
Hắn không liên lạc! Không gọi điện! Không nhắn tin! Không quản thúc! Những người vệ sĩ xung quanh cô đều chỉ đảm bảo an toàn cho cô, còn lại họ đều không can dự vào các mối quan hệ của cô! Giai Kỳ có thể đi đâu, làm gì tùy thích….Nói chung….Lôi Triệt hoàn toàn….thả cho cô tự do!
Nhưng sự tự do này….lại làm cô không thoải mái như mình đã tưởng tượng.
Giai Kỳ leo lên xe hơi, Ngô Lỗi giúp cô đóng cửa xe lại. Chiếc tivi nhỏ đang phát một bản tin thời sự khiến Giai Kỳ chú ý…
Trên bảng tin nói toàn tiếng Anh, Giai Kỳ nghe ù ù cạc cạc tiếng được tiếng mất…Hình như nói về việc món đầu tư trị giá 15 triệu đô la nào đó…
Ống kính máy quay đang hướng về một người đàn ông khí khái thâm trầm, dáng người tỏa ra phong thái quý tộc, ánh mắt sâu thẳm như rừng sâu u tịch, sống mũi cao như tượng tạc và đôi môi kiêu bạc….
Tề Yến Thanh!
Hắn vẫn như thế, thâm trầm và quyến rũ…dáng người mạnh mẽ cùng khí khái tỏa ra sự thành đạt…Tề Yến Thanh dường như có chút mệt mỏi, tóc hắn cũng bạc đi so với lần trước cô gặp, nhưng thần thái thâm trầm đó không bao giờ tan biến…
Nhưng điều làm cho cô thảng thốt nhất, chính là sau lưng Tề Yến Thanh…có hình bóng của người đàn ông ấy…
Dáng vẻ cao ngạo và khí chất phong lưu ấy, sự mạnh mẽ chiếm hữu ấy, ánh mắt sắc bén như chim ưng ấy, sống mũi cao thẳng tắp và đôi môi mỏng kiêu bạc ấy…
Lôi Triệt!
Giai Kỳ bất giác nhoài người về phía trước….đã lâu rồi cô không nhìn thấy hắn! Trông hắn có vẻ mệt mỏi…và cáu bẳn hơn ngày bình thường…Nhưng sự kiêu bạc nơi ánh nhìn của hắn vẫn không hề thay đổi…
Hắn….đang ở London sao?
Trong một tíc tắc, ánh nhìn của hắn chiếu thẳng vào máy quay khi Tề Yến Thanh đang trả lời phỏng vấn bằng thứ tiếng Anh vô cùng trôi chảy. Ánh nhìn sắc bén, sâu thẳm, cô độc và cao ngạo ấy vẫn không hề thay đổi…Như thể ánh mắt hắn chiếu qua màn hình, xuyên thẳng vào trái tim cô…
Lần đầu tiên sau hơn một tuần nay….trái tim Giai Kỳ lại run lên như vậy!
Lôi Triệt chỉ liếc qua máy quay, rất nhanh rồi quay đi…Ánh nhìn cao ngạo cô độc của hắn hướng về một nơi nào đó….đường hàm thẳng căng mạnh mẽ tuyệt đẹp….
Máy quay chuyển về cô phóng viên người nước ngoài xinh đẹp cũng là lúc Ngô Lỗi quay lại xe…Tất cả chỉ diễn ra trong phút giây ngắn ngủi, nhưng lại khiến cho Giai Kỳ bối rối…
_ Cô sao vậy Giai Kỳ?
Ngô Lỗi nhìn gương mặt xanh xao của Giai Kỳ, cô liền thở dài ra…cười nhẹ rồi xua tay…
_ Không….không có gì cả! Ngô Lỗi! Anh lái xe đưa tôi đến chỗ Trịnh bá nhé!
****
Đầu năm ăn thịt thế này đã ngấy chưa?
Coá muốn ăn nữa không?
Nếu coá thì Follow Tài khoản của Kỳ Kỳ đê ❤️
Nhớ VOTE cho Kỳ Kỳ nha 🥰