Thanh âm của Kính Hàm vẫn như thế, cung kính và lễ độ, như thể giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện người này vừa găm vào ngực người kia một vết đạn trí mạng.
_ Cậu còn đau không?
Giọng nói của Tề Yến Thanh vang qua điện thoại, quan tâm nhẹ nhàng đến lạ lẫm. Kính Hàm mỉm cười, bàn tay vô thức đưa lên phần ngực trái của mình, nhẹ giọng nói.
_ Thuộc hạ không sao! Chỉ vẫn còn hơi ê ẩm một chút! Nhưng chiếc áo chống đạn đặc chủng của USMC* thì không dùng được nữa!
Nụ cười bất giác nở trên môi Kính Hàm khi anh nhớ về buổi chiều hôm ấy. Cho dù đã cẩn thận mặc một chiếc áo chống đạn, cộng thêm hai mảnh giát sắt thiết kế đặc biệt lót ở vùng ngực, thế mà lực viên đạn găm vào ngực vẫn khiến Kính Hàm đau đến ngất xỉu.
Trong vô thức anh nghe váng vất tiếng khóc xé lòng, hay có một bàn tay nào đó níu áo anh rất chặt. Đến khi Tề Yến Thanh kéo anh giấu vào phòng chứa đồ khuất sau tầm nhìn, và tiếng nổ váng óc của chiếc BMW vang lên anh mới tỉnh dậy.
_ Lúc ấy cậu nằm ngây ra trên đất, tôi tưởng cậu chết thật rồi! Đến khi tóm cậu vẫn thấy mạch cậu đập mới biết cậu chưa chết!
Tề Yến Thanh nói, thanh âm ngập vẻ trào phúng, nhưng Kính Hàm hoàn toàn nghe được sự lo lắng quan tâm ẩn sâu trong chất giọng lạnh tanh như nước đá ấy.
Kế hoạch " giả chết bắt quạ " ấy của hắn và Kính Hàm làm khéo tới mức lừa được tất cả, kể cả Thiên Ân ôm chặt lấy Kính Hàm cũng không phát hiện ra chiếc áo anh mặc được gắn một bịch máu giả, rồi áo chống đạn, giáp sắt các thứ....Cô mải khóc đến nỗi tay đặt cả vào trong tấm áo chống đạn mà cũng không nhận ra!
Lúc ấy Tề Yến Thanh phải vội vàng sai người lôi cô ra, nếu như để cô phát hiện ra thì kế hoạch đổ bể hết!
Xác chết bị cháy đen trong chiếc BMW là một người đàn ông vô thừa nhận trong nhà xác pháp y, dùng để phục vụ cho việc thực tập khám nghiệm tử thi của sinh viên thực tập. Lý do hắn vội vàng thiêu cháy và lẳng cái xác đó xuống sông là vì sợ tổ chức B xét nghiệm ADN.
_ Công nhận màn giả chết bắt quạ của cậu diễn tuyệt khéo, khéo đến mức khiến cho Ân nhi tin đến mức khóc muốn kiệt quệ. Nhìn cảnh ấy tôi vừa đau lòng, lại vừa tức giận!
Tề Yến Thanh nhẹ nhàng nói, mặc dù thanh âm không quá cao, nhưng cũng dễ dàng phát hiện ra rằng hắn đang ghen tuông.
Kính Hàm bật cười, thanh âm trầm ấm dễ chịu vang lên.
_ Tiểu thư coi tôi như anh trai, hơn nữa cô ấy là người sống rất tình cảm! Tề tổng! Ngài đứng nghĩ nhiều!
Nhưng sau đó, lập tức giọng nói của anh chuyển thành hối hận. Kính Hàm cúi đầu xuống, mặc dù trước mặt là bức tường trắng tinh trống trải, nhưng anh vẫn cứ như thể đứng trước Tề Yến Thanh.
_ Thật xin lỗi ngài Tề tổng! Chỉ vì tôi mà kế hoạch bị thay đổi, rút dây động rừng!
_ Cậu luôn bị tình cảm chi phối….nhưng chính vì như thế, cậu mới là Kính Hàm!
Tề Yến Thanh cẩn thận nhắc lại, nhưng thanh âm của hắn cũng không còn sự gay gắt như trước. Ngược lại, dường như còn thấy đồng cảm hơn.
Vì chính bản thân hắn, cũng không thể bước qua được hai chữ “ ái tình ”.
Không phải ngay lúc này, chính bản thân hắn cũng đang bị dằn vặt đến mất ăn mất ngủ vì lo cho an nguy của Ân nhi hay sao?
Hành động vừa rồi của Kính Hàm đã thay đổi hoàn toàn cục diện kế hoạch. Tề Yến Thanh vốn dĩ muốn diễn một vở kịch “ giả chết bắt quạ ”, dụ tên họ Khuất kia thò đuôi cáo ra khỏi hang bằng cách tung hỏa mù rằng hắn đang bị tổ chức B truy quét đến tàn tạ...Thật ra tất cả những thông tin đó, đều là do những tên tay sai của hắn bị bắt ép báo động lại như vậy!
Nhưng hiện giờ chắc chắn người đa nghi như tên Khuất đó đã nghi ngờ, không chừng còn nguy hại tới Ân nhi! Vậy nên hắn đành phải tung quân cờ cuối! Quá mạo hiểm! Nhưng bắt buộc phải làm!
Để cô ở chỗ biệt thự, cho dù xung quanh đều là người của hắn, nhưng cũng không thể baeo đảm chắc chắn cho cô thực sự an toàn! Nhất là khi bây giờ, mọi chuyện đã đi chệch hướng!
Vốn dĩ với tính cách của Tề Yến Thanh, chắc chắn Kính Hàm sẽ bị trách phạt rất nặng. Nhưng lần này Tề Yến Thanh lại hoàn toàn không có một chút giận dữ, ngược lại....hắn lại thông cảm cho anh!
_ Từ trước đến nay, anh hùng thường khó qua ải mỹ nhân!
Thanh âm khàn khàn vang lên lào xào qua điện thoại. Kính Hàm giật mình, ánh mắt hơi hướng tới căn phòng sau lưng.
Một chút im lặng xen giữa anh và Tề Yến Thanh...Và thanh âm khàn nhẹ lạnh lẽ ấy lại vang lên.
_ Cậu giải quyết cái xác của tên đó chưa?
_ Tôi đã gọi cho Nhiếp Phong, nhờ ngài ấy thương lượng với bên cảnh sát. Tung báo cáo kết luận điều tra rằng hắn bị tai nạn giao thông. Hi vọng sẽ nghi binh được đôi chút!
Kính Hàm nhẹ giọng nói, nghe thấy thanh âm thở dài của Tề Yến Thanh vang lên..
_ Tề tổng! Thuộc hạ đã tới gặp người đó! Chuyện của tiểu thư....ngài có định nói cho cô ấy biết sau khi giải quyết xong mọi chuyện không?
Kính Hàm nhẹ giọng hỏi, lập tức đầu dây bên kia trở nên yên tĩnh.
_ Thuộc hạ cũng không dám tin đó là sự thật!
Tề Yến Thanh thở dài, khiến cho Kính Hàm cũng trầm lại...
_ Ân nhi có quyền được biết! Cho dù có khắc nghiệt tới thế nào....! Nhưng sự thật là sự thật!
Kính Hàm yên lặng, đầu dây bên kia tiếp tục lên tiếng
Còn chuyện của con bé đó....Ni Ni....cậu đã kể hết sự thật cho con bé nghe chưa?
_ Chưa....!
Kính Hàm thở dài, anh dựa đầu vào cánh cửa sau lưng, ánh mắt quá chất chứa hướng lên bóng đèn trên trần hành lang.
_ Tôi sợ Ni Ni không chịu nổi đả kích!
Thanh âm trầm thấp như tiếng thở dài, Tề Yến Thanh ở đầu dây bên kia cũng im lặng....Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ giọng nói.
_ Nghỉ ngơi đi! Sắp tới....sẽ là trận chiến sống còn mà chúng ta nhất định phải thắng! Đến lúc...Tôi phải liều rồi!
_ Thuộc hạ sẽ cố gắng!
Kính Hàm cung kính nói và tiếng gác máy vang lên bên tai.
Cả hành lang dài rộng, một mình Kính Hàm đơn độc đứng tựa lưng vào cánh cửa. Tâm trạng dằn vặt giữa một bên là phải nói ra sự thật với Ni Ni, và một bên là muốn chôn vùi vĩnh viễn.
Trước mắt anh là cả một trận chiến khốc liệt, mà bây giờ thì tâm trí của anh lại ngổn ngang biết bao nhiêu tơ rối. Kính Hàm nghiến chặt răng lại, những đầu ngón tay của anh co lại đầy bất an....Thân hình cao lớn khẽ đứng thẳng dậy, những bước chân chậm rãi bước vào hành lang trống trải, cô đơn.
*****
Tề Yến Thanh ôm chiếc điện thoại trong bàn tay, tâm trạng ưu tư và trống trải. Đầu ngón tay thon dài của hắn duỗi thẳng chụm vào nhau, thân hình cao lớn co lại phủ phục xuống khi khủy tay của hắn chống trên đầu gối. Chiếc áo sơ mi bung cúc cổ để lộ ra làn da màu đồng khỏe khoắn. Gương mặt tuấn mỹ với những đường nét đẹp đến động lòng người phảng phất nét sầu thảm. Mái tóc xõa tung trên vầng trán cao đẹp mắt. Hắn ngồi một mình trong bóng tối bao trùm, cửa sổ mở rộng, gió lùa vào man mát cùng ánh trăng xuyên thấu qua khung cửa.
Tề Yến Thanh đứng dậy khỏi ghế, sải chân dài của hắn tiến đến ô cửa sổ. Hắn cầm chiếc ống nhòm đặt ngay bên cạnh đưa lên mắt, ống nhòm hướng thẳng về một khung cửa sổ buông rèm kín mít, không có bất kì động tĩnh nào. Trái tim của hắn thắt lại và ruột gan nóng đến mức như thể có lửa đốt ở bên trong. Hắn đã đứng ở cửa sổ này, nhìn đăm đăm về phương ấy ba ngày nay rồi, nơi có người hắn yêu dấu.
Mới chỉ mấy ngày, mà tóc của hắn đã bạc đi quá nhiều.
Nhìn hình dung của mình in trên kính cửa sổ. Đôi mắt quầng sâu vì mất ngủ, mái tóc bạc xõa tung trên trán một cách lười nhác và hỗn loạn, gương mặt hốc hác vì mệt mỏi....nếu như Ân nhi mà nhìn thấy hắn lúc này, chắc chắn sẽ bị dạo cho sợ đến ngây ngốc!
Mấy ngày nay hắn không thể nào ngủ yên, cứ mỗi lần nhắm măt lại là hắn lại nghe thấy tiếng gào khóc của cô, cơn ác mộng cứ quẩn quanh khiến cho hắn không thể chợp mắt, dù chỉ một chút.
Tề Yến Thanh tựa người trên khung cửa, nhìn về phía chiếc rèm buông kín ấy....Nơi mà Ân nhi của hắn đang vô cùng khổ sở.
Thật ra mấy ngày nay, hắn không hề xuất ngoại, mà ở trong một căn nhà trống có khoảng cách vừ đủ để tầm nhìn chiếu thẳng về căn biệt thự của hắn, dùng ống nhòm có thể quan sát được mà không bị người khác phát hiện.
Còn tất cả những việc ở nước ngoài, toàn bộ là Lôi Triệt và Nhiếp Phong đang thay hắn dốc sức giải quyết.
Những cuộc điện thoại của Dung quản gia như càng đổ thêm dầu nóng vào trong nội tâm như có lửa đốt của hắn. Hắn khát khao muốn nhìn thấy cô vô cùng, mà sợ rằng nếu như nói Dung quản gia kéo tấm rèm che cửa kia lên, sẽ khiến cho Tiểu Minh nghi ngờ.
Tất cả những gì hắn có thể làm, chỉ là nói với bà rằng...Mong cô cố gắng thêm chút nữa!
Tề Yến Thanh cắn lấy bàn tay đang nắm chặt của mình. Đầu óc của hắn bắt đầu suy tính rât nung nấu...hành động hôm nay của Kính Hàm vừa làm hỏng kế hoạch của hắn, nhưng cũng mở ra cho hắn một con đường, con đường dẫn đến trận huyết chiến cuối cùng!
Vậy thì một lần, cho hắn đánh sòng phẳng với tổ chức B!
Mở điện thoại, Tề Yến Thanh thở ra một hơi nhẹ, hơi thở của hắn hòa vào không khí lạnh toát của buổi tối yên tĩnh. Ánh mắt của hắn vẫn thủy chung hướng về phía cánh cửa sổ đóng kín kia, rất nhanh, tiếng bắt máy vang lên.
_ Lôi Triệt!
Thanh âm trầm thấp vang lên, tựa hồ như từng cơn gió thổi vào tán cây xào xạc.
_ Mình đây!
Giọng nói như hơi rượu ủ lâu năm. Lôi Triệt trả lời, có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần rất phấn chấn.
_ Mọi chuyện bên cậu vẫn ổn cả chứ?
Tề Yến Thanh hỏi, lập tức nghe thấy tiếng cười trầm thấp vang lên.
_ Tất cả đều đã giải quyết gọn gàng. Người của mình kết hợp với tổ chức của cậu dọn dẹp đâu ra đấy rồi! Toàn bộ các chi nhánh của Tổ chức B đều đã nằm gọn trong tay mình. Nhiếp Phong vẫn đang cật lực mang những bằng chứng phi pháp của gã Khuất đó tới cơ quan điều tra. Nay mai thôi cảnh sát trong nước bà Interpol sẽ ra lệnh cấm xuất cảnh và lệnh tạm giam. Nhưng trước mắt tớ vẫn cứ theo đúng kế hoạch của cậu. Báo động giả cho hắn...
_ Kế hoạch có chút thay đổi!
_ Hả?
Thanh âm chửng hửng của Lôi Triệt vang lên khi Tề Yến Thanh đột ngột ngắt lời hắn. Một phút im lặng dài như vô tận để hai người ngầm đoán ý nhau, và khi Lôi Triệt lên tiếng, giọng nói của hắn hơi lạc đi.
_ Ý cậu định...?
_ Phải!
Tề Yến Thanh khẳng định một cách chắc chắn, khiến cho Lôi Triệt bất an nhắc nhở.
_ Yến Thanh! Không phải mình không tin tưởng cậu! Nhưng cách làm đó quá mức mạo hiểm! Hơn nữa còn có quá nhiều biến số!
_ Mình biết! Nhưng giờ mình phải liều thôi! Mình không thể để cô ấy như vậy thêm một ngày nào nữa! Mình tưởng mình có thể....nhưng mình không làm được!
Tề Yến Thanh nói, ánh mắt hướng về phía cửa sổ phòng ngủ của hắn. Nơi mà hắn biết cô đang nằm im lặng trong nỗi giận hờn oán trách hắn.
_ Cậu có thể sẽ chết đấy!
Lôi Triệt lạnh giọng nói, thanh âm gần như đanh lại.
_ Mình phải liều thôi!
Tề Yến Thanh lắc đầu, bàn tay đẹp đẽ đưa lên vuốt mái tóc nửa đen nửa bạc rối tung. Sự im lặng bao trùm đến ngạt thở....Và Lôi Triệt là người lên tiếng trước.
_ Bao giờ?
_ Ngày kia!
Tiếng thở dài vang lên....và giọng nói của Lôi Triệt như một lời tuyên thệ khăng khít nhất dành cho hắn.
_ Vậy....mình sẽ tiến hành!
_ Được! Cám ơn cậu!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!