_ Thiên Ân!
Tiếng gọi rất dịu dàng vang lên bên tai, Thiên Ân từ trong cơn mơ thở dài, mi mắt nhẹ nhàng rung khẽ như cánh bướm, từ từ mở ra.
Trước mặt cô, Dung quản gia đang mỉm cười dịu dàng, bàn tay nuông chiều khẽ vén những sợi tóc dài lòa xòa trên vầng trán tròn trịa của cô xuống.
_ Bác Dung?
Thiên Ân nhẹ giọng gọi, nhìn thấy nét cười âu yếm trong đôi mắt ấm áp.
_ Con còn mệt không?
Thiên Ân thở nhẹ lắc đầu. Cô nhớ đêm hôm qua, bàn tay của mình luôn được một bàn tay to lớn nắm lấy, hơi ấm truyền vào từng đầu ngón tay, tựa như những tia nắng mặt trời.
Ánh mắt đảo khắp phòng trống vắng….trái tim Thiên Ân đột nhiên hụt hẫng đi một nhịp.
Như hiểu được suy nghĩ của cô, Dung quản gia nhẹ giọng nói, thanh âm mang theo một chút buồn buồn.
_ Tề tiên sinh…đi rồi!
Thiên Ân ngước nhìn bà, lời nói rất đơn giản lại chất chứa quá nhiều ẩn ý. Thiên Ân cúi đầu xuống, ánh mắt mơ hồ nhìn về đôi bàn tay trống không của mình…
Khi biết tin hắn đi rồi, tâm trạng hình như....không nhẹ nhõm như cô nghĩ!
Trong lồng ngực cô, một cảm giác hụt hẫng như thể cô đang rơi xuống , hoặc như thể có điều gì đó vừa tan biến đi…khó chịu, và buồn thảm.
_ Sau này…ngài ấy cũng sẽ không tới làm phiền con nữa!
Tiếng Dung quản gia đều đặn vang lên bên tai…Thiên Ân chầm chậm cúi đầu, hơi thở đột nhiên trở nên nhẹ hẫng.
_ Vệ sĩ xung quanh…cũng rời đi từ sớm rồi.
Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bả vai của Thiên Ân, Dung quản gia khẽ nói với cô.
_ Ngài ấy nhờ ta nói với con….Từ giờ trở đi...con tự do rồi!
Tách!
Dung quản gia lặng người nhìn Thiên Ân cúi đầu xuống....một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống đôi tay nhỏ bé của cô.
****
Thiên Ân hồi phục rất nhanh, thấm thoắt đã tới ngày cô xuất viện.
Những ngày này, Dung quản gia luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô. Cho dù Thiên Ân luôn vui vẻ cười nói, nhưng bà nhìn thấy, trong nụ cười của cô, không còn sự hạnh phúc như trước.
Bà thường bắt gặp những lúc cô ngồi ngẩn ngơ trước giường bệnh, đôi mắt xa xăm như lạc về một vùng trời khác. Những lúc ấy chỉ cần thoáng thấy bà xuất hiện, cô liền khôi phục lại sự vui tươi như thể không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng bằng sự nhạy cảm của một người từng trải, bà biết cô đang tạo ra một vỏ bọc để che dấu đi sự rạn vỡ bên trong. Chỉ cần nhìn sâu vào đôi mắt trong vắt ấy, bà dễ dàng có thể nhận ra nỗi đau vô tận dâng lên.
Cả Thiên Ân, và cả ngài ấy!
Cho dù không xuất hiện cạnh Thiên Ân, nhưng ngày nào Tề Yến Thanh cũng gọi điện hỏi thăm tình hình của cô với chất giọng buồn bã và đau đớn....khiến cho người nghe điện thoại như bà cũng cảm thấy day dứt không yên.
_ Thiên Ân! Con xong chưa?
Dung quản gia hỏi cô, lập tức nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô. Thiên Ân nhanh chóng gật đầu.
_ Xong rồi ạ! Mình đi được rồi ạ!
Cốc cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên đằng sau, khiến Thiên Ân giật mình quay lại.
Dáng người thanh mảnh mà khỏe khoắn, gương mặt với những đường nét nho nhã tinh tế, cùng nụ cười lịch lãm, thanh âm vang lên tinh tế như một tiếng đàn piano.
_ Xin lỗi đã làm phiền!
Thiên Ân nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt của cô hạ xuống, cùng nụ cười hắt ra cam chịu.
_ Chào bác Dung! Chào Thiên Ân!
Nhiếp Phong nhẹ giọng gọi cô, nhìn thấy nụ cười nhẹ tênh trên khóe môi của Thiên Ân, cảm thấy trong lòng rất áp lực.
Hắn chờ đợi một cơn giận giữ từ phía cô, hoặc có thể ăn nguyên một cái tát từ cô, hoặc cô đơn giản là đuổi hắn ra khỏi cửa phòng ngay lập tức...nhưng cuối cùng thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả!
Hắn chỉ thấy Thiên Ân từ từ quay mặt về phía hắn, ánh mắt nhẹ tênh tựa như giọng nói của cô.
_ Không biết tôi đang vinh dự được tiếp ai đây? Người bạn cũ Tiểu Văn? Hay đại luật sư Nhiếp Phong?
Nhiếp Phong nở nụ cười ân hận. Ánh mắt thông minh của hắn khẽ lướt qua gương mặt hoang mang của Dung quản gia, nhẹ nhàng nói.
_ Bác Dung! Không biết bác có phiền không, cháu xin vài phút riêng tư với Thiên Ân!
_ Ờ....Tôi ra ngoài làm thủ tục xuất viện! Ngài Nhiếp và Thiên Ân cứ từ từ nói chuyện!
Khi bà đi khuất khỏi cửa, Thiên Ân cũng im lặng ngồi xuống giường, ánh mắt bình thản và lãnh đạm, chầm chậm lên tiếng.
_ Hẳn là ông ta nhờ ngài tới đây!
_ Phải! Yến Thanh nhờ tôi tới đây để trình bày với tiểu thư một chuyện!
Nhiếp Phong nhẹ giọng nói, nhìn gương mặt bướng bỉnh không chút quan tâm của Thiên Ân, lịch thiệp lên tiếng.
_ Và....tôi cũng muốn tới....để xin lỗi tiểu thư!
Khuôn mặt Thiên Ân trở nên kín bưng, thoáng hiện một chút ẩn nhẫn. Bên tai truyền đến thanh âm tinh tế tràn đầy ân hận của Nhiếp Phong.
_ Chuyện lúc trước, tôi thành thật xin...
_ Không cần đâu!
Thanh âm trong vắt của cô vang lên, thẳng thừng ngắt lời hắn. Nhiếp Phong còn chưa hết ngạc nhiên, đã nhìn thấy Thiên Ân quay về phía mình, mỉm cười rất nhẹ nhàng.
_ Những chuyện trong quá khứ, tôi sớm đã quên hết rồi! Ngài cũng không cần cứ mãi canh cánh trong lòng!
_ À...vâng!
Nhiếp Phong mỉm cười, nhìn vào gương mặt điềm tĩnh không chút bận tâm của Thiên Ân...
Bây giờ hắn mới hiểu....tại sao Tề Yến Thanh lại yêu cô đến như vậy!
Trên đời này....tìm làm sao ra được một người phụ nữ nào.....tàn nhẫn hơn thế cơ chứ?
Nếu đã như vậy thì....thà làm như không quen biết, còn dễ dàng hơn đúng không?
_ Không biết hôm nay ngài Nhiếp tới đây là có chuyện gì?
Thiên Ân nhẹ giọng hỏi, nhìn thấy nụ cười tao nhã hiện trên khóe môi. Nhiếp Phong bấy giờ mới cẩn thận tiến đến, đặt một tệp giấy dày cộp trước mặt cô,
_ Tiểu thư Thiên Ân! Tôi là luật sư riêng của Tề tiên sinh! Hôm nay tôi đại diện cho Tề tiên sinh tới đây, theo lời dặn dò của ngài ấy, để đưa tận tay cho cô văn kiện thủ tục chuyển nhượng tài sản của Tề tiên sinh cho cô!
Thiên Ân giật mình, đỉnh đầu nóng đến mức gần như bốc khói. Ánh mắt của cô bất đắc dĩ nhìn vào phong bì trước mặt, bên tai truyền đến tiếng nói ưu nhã của Nhiếp Phong.
_ Thưa tiểu thư! Tề tiên sinh đã hoàn thành thủ tục chuyển nhượng tài sản cho cô. Tôi xin phép được tóm tắt nội dung như sau...
Nhiếp Phong khẽ nhìn cô, rồi cẩn thận nói ra từng chữ, chuẩn xác đến mức như một cái máy tính điện tử.
_ Bên trong phong bì có một chiếc thẻ đen ngân hàng, mã số thẻ được đặt mặc định, đó là thẻ tài khoản cá nhân ngài Tề mở cho cô, bên trong là 5% lợi nhuận hàng năm cộng dồn của tập đoàn Tề thị, mỗi năm sau kì kế toán tiền lợi nhuận đều được trực tiếp cộng thêm vào tài khoản, có thể sử dụng tại bất kì chi nhánh ngân hàng trên toàn thế giới. Ngoài ra Tề tiên sinh còn giao lại cho cô quyền sở hữu một số biệt thự, siêu thị, cửa hàng cùng chung cư cao cấp trên toàn thế giới. Ngoài ra về tài sản cá nhân, Tề tiên sinh chuyển nhượng quyền sở hữu Bạch trà thành lại cho cô! Chi tiết tất cả những văn kiện tài sản trên đều đã được hợp pháp hóa trong này, mời tiểu thư xem qua!
Thiên Ân thở dài để nén sự choáng váng trong đầu. Cô lặng người nhìn văn kiện trước mặt....
Thế này...là thế nào?
Thiên Ân nhìn văn kiện trước mặt, sự vững vàng trong lòng bị xé toạc, đau đớn cùng uất hận đan xen tạc thành hình bóng cao ngạo vững vàng ấy.
Nhiếp Phong nhìn Thiên Ân ngồi lặng người trước tập văn kiện, nghĩ rằng cô đang choáng váng. Thật ra chính bản thân hắn cũng choáng váng. Số tài sản trên đúng là một con số trên trời, Tề Yến Thanh trong một ngày không chút do dự giao vào tay cô, cũng đủ để hiểu trong lòng hắn, người con gái này có vị trí đến thế nào!
Hắn quen Tề Yến Thanh đã bao nhiêu năm, quá quen thuộc với tính cách sở hữu đặc hữu của hắn. Bất kể là đồ vật, hay phụ nữ, chỉ cần hắn muốn có nhất định phải có được! Vậy mà hôm nay, lại cắn răng buông tay một người như vậy...!
Rút cuộc là sao đây?
Thiên Ân nghẹn lời, cảm thấy trái tim mình như bị cào rách đến đau đớn. Tại sao hắn không để cho mọi chuyện trở nên đơn giản hơn? Tại sao hắn cứ phải để cô đau đớn hơn?
Nếu như bắt đầu là tình yêu, tại sao lại phải hành hạ nhau đến mức này, đến mức không cách gì có thể vãn hồi?
_ Bên trong phong bì có danh thiếp ghi số điện thoại của ngài ấy. Nếu như sau này cô gặp chuyện bất ưng, xin đừng ngại mà gọi cho ngài ấy! Còn cả....
_ Hồ sơ photo của vụ án Triệu Văn năm đó từ phía cảnh sát. Nơi cất tro cốt của ông ấy là nơi thuộc nhà nước quản lý, người bình thường không thể ra vào tùy tiện. Ngài ấy đã cẩn thận chụp lại những bức ảnh cho cô....
Bàn tay nhỏ bé của Thiên Ân khẽ siết chặt lại...
_ Ngài ấy nói cô xem rồi, sẽ không còn hiểu lầm ngài ấy nữa! Ngoài ra....
Bàn tay với những ngón tay thanh mảnh chìa ra một tờ giấy. Thiên Ân cầm lên, ánh mắt đột nhiên trở nên kinh hoàng.
_ Đây là đại chỉ khu nghĩa trang nơi chôn cất mẹ cô.
Ngón tay run rẩy cầm lấy tờ giấy. Thiên Ân cắn chặt môi, lồng ngực nhen lên uất nghẹn...
_ Ông ta....còn nói gì nữa không?
Nhiếp Phong cúi người, cẩn thận nói với Thiên Ân.
_ Ngài ấy nói rằng.....Muốn thả cho cô bay đi!
Thiên Ân nhắm mắt lại, dòng nước mắt không ngăn được trào ra từ khóe mắt, rơi xuống tấm phong bì đọng thành từng giọt sẫm lại.
_ Văn kiện đã đưa rồi....Xin cáo từ!
Nhiếp Phong cúi đầu chào Thiên Ân, rồi tiêu sái bước đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô...bờ vai cứ thế, không ngừng run lên.
****
Nghĩa trang tư nhân...
Thiên Ân ngồi trước một bia mộ lát đá trắng tinh, phía trước trồng một khóm hoa trà xinh đẹp đang từ từ nở rộ. Di ảnh đen trắng in hình một người phụ nữ có nụ cười rất dịu dàng cùng mái tóc dài như dòng thác. Bàn tay cô khẽ đặt lên di ảnh, nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Mẹ...con gái bất hiếu! Bây giờ mới tới thăm mẹ!
Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc những chiếc lá, mang theo hơi lạnh buốt da thịt. Thiên Ân nhìn về ngôi mộ bên cạnh, ánh mắt dịu dàng mang chút ăn năn.
_ Phi lão gia!
Dung quản gia đứng bên cạnh cô, nhìn thấy Thiên Ân bày ra trước mộ hoa quả, hương trầm cùng tiền vàng, chiếc phong bì dày đựng văn kiện đặt ở bên cạnh.
Thiên Ân đặt hoa quả trước mộ, cung kính thắp hương. Ánh mắt dịu dàng nhìn về phía di ảnh, trong trí nhớ chợt hiện lên hình ảnh mẹ cô tràn ngập sức sống đang tươi cười với cô.
_ Bác Dung!
Thiên Ân nhìn bà, khẽ khàng lên tiếng.
_ Cháu có chút chuyện riêng muốn nói với mẹ cháu...
_ À.....thế ta ra đằng kia một chút....
Dung quản gia vội vàng tránh đi. Từ phía xa, ánh mắt lo lắng luôn dõi theo Thiên Ân.
Thiên Ân đặt tay lên bia đá lạnh lẽo, ánh mắt u buồn như từng cơn gió cuốn bay ngoài kia. Thanh âm trong vắt vang lên, dịu dàng như tiếng vĩ cầm đơn độc.
_ Mẹ....cuối cùng con cũng được tự do rồi!
Lời nói thốt ra, đáng lẽ phải vui mừng khôn xiết, tại sao trong lòng lại đau thắt từng cơn.
Không thể ngờ rằng, trong giây phút này đây, cô lại đang nhớ hắn da diết!
Nhớ hình dáng cao ngạo tuyệt mỹ, gương mặt lạnh lùng cùng đôi mắt sâu thẳm, nét môi mỏng kiêu bạc như điêu khắc, giọng nói trầm ấm như tiếng rừng khuya xào xạc....
Gió thổi từng cơn buốt lạnh....Thiên Ân nhìn vào di ảnh đen trắng, thì thầm như tự nói với chính mình.
_ Mẹ!....Yêu....rút cuộc là thế nào?
****
Dung quản gia nhìn Thiên Ân nhỏ bé quỳ im lặng trước mộ phần, trong lòng bỗng nhiên trùng xuống xót thương.
Ánh mắt cứ gắn chặt vào cô không dứt, nếu như bên tai không vang lên một thanh âm quyến rũ dịu dàng.
_ Bác Dung?
Dung quản gia quay lại, ngạc nhiên khi nhìn thấy Giai Kỳ trước mặt.
Gương mặt sắc sảo, ánh mắt phượng thu hút quyến rũ, đầu mũi thon thon cùng đôi môi căng mọng đang mỉm cười để lộ hàm răng đều tăm tắp, Giai Kỳ quả thật đẹp đến kinh ngạc.
_ Giai Kỳ! Sao con lại ở đây? Lôi tiên sinh có đi cùng con không?
Dung quản gia vội vàng nhìn xung quanh, theo thói quen mỗi lần Giai Kỳ đến chơi, đều có Lôi Triệt đi cùng.
Nhưng lần này Giai Kỳ lắc đầu, cô dịu dàng khẽ nói.
_ Con đến một mình thôi, con có việc qua đây, nhìn thấy bác nên qua hỏi thăm. Bác tới đây có việc ạ?
_ Không! Ta đưa Thiên Ân tới thăm mộ người thân....Con bé kia kìa!
Dung quản gia chỉ cho cô. Giai Kỳ nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Thiên Ân đang cẩn thận đốt những xấp tiền vàng. Đôi mắt phượng sắc sảo nhìn Dung quản gia, nhẹ giọng hỏi.
_ Tề tiên sinh không đi cùng em ấy sao ạ?
_ Không....sau này....cũng không!
Dung quản gia lắc đầu, đột nhiên sụt sùi ứa nước mắt. Giai Kỳ lập tức nhẹ nhàng vươn tay vỗ về Dung quản gia, thanh âm quyến rũ vang lên đầy quan tâm.
_ Sao vậy bác? Có chuyện gì ạ?
Dung quản gia như thể trút bầu tâm sự, kể hết toàn bộ sự việc cho cô nghe. Giai Kỳ vừa nghe Dung quản gia kể lể, vừa đưa giấy cho bà lau nước mắt. Bà thương cô như tình thương của người mẹ, qua từng lời bà nói Giai Kỳ cảm nhận được điều đó.
_ Rồi con bé muốn tới đây thắp cho mẹ một nén nhang. Thật tội nghiệp....Con bé đã chịu quá nhiều uất ức!
Dung quản gia ngừng nói, lau nước mắt vào tờ khăn giấy thứ mười Giai Kỳ đưa. Bà sụt mũi, quay lại....
Cảnh tượng trống vắng khiến tay chân bà rụng rời.
Trước bia mộ chỉ còn một đống tro tàn đang bay tứ tung trong gió lạnh, khói hương nghi ngút....còn bóng dáng Thiên Ân thì hoàn toàn biệt tăm.
_ Thiên Ân! THIÊN ÂN!
Dung quản gia hoảng loạn hét lên gọi cô, nhưng đáp lại bà chỉ là tiếng gió rít thét gào. Bà chạy về phía bia mộ, đau đớn nhìn thấy trong đám tro tàn, còn vương mẩu giấy chưa cháy hết, bên trên ghi dòng chư " Văn kiện chuyển nhượng Tài sản ".
Một phong thư đặt ngay ngắn trên bia mộ, bên trên ghi nắn nót dòng chữ:
" Xin gửi cho Tề Yến Thanh "
_ Thiên Ân....!
Dung quản gia gào khóc tuyệt vọng, nhưng đáp lại tiếng gọi xé ruột gan của bà chỉ là tiếng gió rít thét gào cùng câm lặng tan thương...
Giai Kỳ đứng từ xa nhìn Dung quản gia gục xuống, đôi môi đỏ mềm mại khẽ mấp máy như hư không...
_ Thiên Ân! Chị chỉ giúp em được thế này! Đoạn đường sau này, cầu mong em bình an....!
*****
Giai Kỳ bước vào trong căn Penthouse xa hoa tráng lệ, từng ngóc ngách đều toát lên sự quý tộc hào nhoáng mà chỉ có tiền mới mua được. Cô bước lên cầu thang lát gỗ dát bạc trơn bóng, tiến về phía căn phòng đang để ngỏ cửa.
Thanh âm vang lên như hơi rượu ủ lâu năm vọng ra từ bên trong.
_ Mình tới ngay! Cố gắng kiềm chế cậu ta một chút!
Giai Kỳ cắn môi, cố tạo cho khuôn mặt mình một vẻ thản nhiên, hít một hơi sâu rồi bước vào.
_ Em đi đâu về?
Thanh âm khàn khàn của Lôi Triệt vang lên khiến Giai Kỳ có chút áp lực. Cô tránh nhìn vào ánh mắt như chim ưng của hắn, đặt túi xách xuống, nhẹ giọng trả lời.
_ Em đi loanh quanh ngắm cảnh thôi.
_ Cảnh trong nghĩa trang tư nhân sao?
Lôi Triệt hỏi cô...Giai Kỳ thở ra một hơi dài.
_ Em giúp con bé chạy trốn đúng không?
Lôi Triệt tiến tới, mùi xạ hương quyến rũ váng vất. Giai Kỳ lùi lại, ánh mắt quật cường nghiêng về một bên, tránh nhìn vào khuôn mặt đẹp như tượng ấy.
_ Phải!
Cô thẳng thắn trả lời, thanh âm dứt khoát quật cường.
_ Con bé gọi điện thoại nhờ em giúp! Bày kế cho con bé chạy là em! Cố tình xao nhãng Dung quản gia cũng là em! Đưa tiền cho con bé chạy trốn, cũng là em!
Gương mặt sắc sảo quay lại, nhìn thẳng vào mắt Lôi Triệt.
_ Tất cả.....Đều là em làm!
_ Tại sao làm thế?
Lôi Triệt cau mày, ánh mắt sắc bén như chim ưng xoáy vào gương mặt tuyệt mỹ của cô.
_ Con bé còn trẻ, còn cả tương lai phía trước! Con bé sẽ gặp, và sẽ được yêu người con bé yêu...!
Giai Kỳ khẽ nói, ánh mắt sắc sảo trở nên yếu mềm kỳ lạ...
_ Điều....cả đời này em không còn có cơ hội để làm nữa!
Cô cắn môi, khoé mắt đỏ lên, nhìn vào khuôn mặt càng lúc càng tức giận của Lôi Triệt.
_ Cứu con bé.....cũng là cứu một phần đẹp đẽ nhất.....mà em vĩnh viễn không thể có lại!
_ Giai Nhi!
Lôi Triệt đột nhiên lao tới, giống như một con hổ dồn cô vào chân tường. Giai Kỳ run lên trong vòng ôm của hắn, thân hình toát ra một mị lực quyến rũ thiêu đốt máu trong huyết quản hắn cháy bùng bùng.
_ Em quên thân phận của mình rồi sao? Đứng trước mặt tôi mà dám nói ra những lời như thế? Em quên mất bản thân em, đã bán cho ai rồi sao?
_ Không quên! Không dám quên!
Giai Kỳ cắn môi lắc đầu, thanh âm khàn khàn như hơi rượu vang lên.
_ Nhìn tôi!
Ánh mắt đẹp đẽ ngước lên, Giai Kỳ đau khổ nhìn Lôi Triệt, nhìn vào người đàn ông đang thao túng số phận mình.
_ Cười lên!
Lôi Triệt lạnh giọng nói, và khoé môi đỏ thẫm của Giai Kỳ khẽ nở một nụ cười, buồn thảm như tro tàn của hoa hồng...
Khoé môi mỏng bạc tình của hắn giữ lấy nét cười ấy....Giai Kỳ nhắm chặt mắt lại, một giọt lệ lặng lẽ chảy xuống.
_ Em thế này là đang muốn tôi bóp chết Hà thị đúng không?
_ Không!
Giai Kỳ hoảng hốt tóm chặt lấy vạt áo hắn, đôi mắt xinh đẹp ánh lên sự nóng vội.
Điều này làm Lôi Triệt không vui.
Bàn tay nắm chặt lấy khuôn cằm xinh đẹp, hắn kéo cô nhìn sâu vào mắt hắn.
_ Vậy em còn nhớ em thuộc sở hữu của ai không?
Giai Kỳ lập tức gật đầu, nhìn Lôi Triệt lạnh lùng hỏi.
_ Của ai?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!