Đã qua mấy ngày Tết, chẳng lẽ lúc này Tư Kỳ đang ngồi trong văn phòng ở công ty làm việc nhưng công ty ấy không may đã bị phá sản.
Mùng tám, Tư Kỳ lại nhận công việc phục vụ ở quán ăn, là một quán ăn có tiếng trong thành phố vì thế lúc nào cô cũng luôn tay.
Tầm trưa, quán ăn chật kín người, có lẽ bây giờ vẫn còn Tết nên nhà nhà cùng nhau đi chơi, sẵn tiện ghé quán ăn trưa.
“Một canh rong biển, một đậu hũ Tứ Xuyên sốt cay…”
Người đàn ông đang gọi món thì dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào Tư Kỳ, mắt to môi đỏ, dù ăn mặt đơn giản nhưng rất mê người.
“Anh gọi hết rồi sao?”
Hắn ta sờ vào đuôi tóc của cô, lưu manh nói:
“Và một lần được em phục vụ.”
Tư Kỳ thẳng thắn từ chối:
“Xin lỗi, chỗ chúng tôi không có dịch vụ này. Các anh gọi xong rồi thì tôi xin phép đi vào.”
Cô toan quay người rời đi thì hắn cùng một tên đi cùng chặn lại, cố ý dồn cô vào bàn:
“Này này, đi đâu vội thế. Phục vụ bọn anh đơn giản lắm, chỉ cần em làm tốt, anh sẽ thưởng cho em số tiền bằng một tuần làm ở đây, chịu không?”
Vài tên đi cùng hắn cười ha hả tán thưởng.
Bàn ăn bọn họ thoáng chốc đã là tâm điểm của mọi ánh mắt.
Tư Kỳ khó chịu đẩy tay bọn họ ra, những càng đẩy lại càng bị ép sát.
“Tôi đã bảo ở đây không có dịch vụ đấy, các anh vui lòng cho tôi qua!”
Một tên trong số đó đập vỡ một cái bát, gằn giọng lên:
“Mẹ kiếp, được phục vụ các anh đây là phúc phần của cô, ngoan ngoãn ngồi lại đi!”
“Xin lỗi, tôi không có thời gian để hưởng thụ cái phúc phần ấy.”
Tư Kỳ vẫn trừng mắt nhìn bọn họ.
Ông bà chủ quán ăn cũng vội chạy ra chữa cháy:
“Các vị thiếu gia xin bớt giận. Đúng thật chúng tôi không có dịch vụ đấy nhưng hôm nay đặc cách cho các vị thiếu gia. Tư Kỳ, còn không mau ngồi xuống phục vụ thiếu gia!”
“Ông bà chủ!”
Tư Kỳ uất ức nhìn họ.
“Giờ thì ngồi xuống nào, cục cưng.”
Bọn chúng lôi kéo cô ngồi xuống.
“Được lắm, tôi cũng chả sợ đám người giàu các người. Ông bà chủ, tôi xin nghỉ việc.”
Cô tháo tạp dề trên người vứt xuống. Đay nghiến nhìn xung quanh một lượt. Tại sao mọi thứ luôn chống đối cô như vậy?
Cô đẩy bọn họ ra nhằm hướng cửa mà đi. Nhưng bọn thiếu gia đó không muốn vụt mất một mỹ nhân như cô, kéo cô lại cho bằng được:
“Thiếu gia đây sẽ không cho cô em đi đâu nếu không phục vụ bọn anh cho tử tế. Người đẹp, em chỉ cần làm anh vừa ý, từ nay về sau không cần lo chuyện đi làm, được không em?”
Toẹt.
Tư Kỳ nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn.
“Tôi đây không thèm.”
Bán thân một lần đã rước họa vào thân mấy năm, có chết cô cũng không dám nữa.
“Mày…”
Hắn giơ tay lên cao, nhằm má cô mà đánh.
Đột nhiên một cánh tay đàn ông mạnh mẽ cầm tay hắn lại.
“Trần thiếu gia, người này e là cậu không động tới được.”
Giọng nói thân thiện nhưng ý tứ lại như đe dọa.
Người đàn ông đó kéo tay Tư Kỳ ra khỏi bọn họ, sau đó đưa ra một danh thiếp, bọn họ đọc lên, cả đám sững sờ.
“Mục Thị!!”
Người đàn ông mặc comple chỉnh tề cười cười. Anh ta có dáng người cao ráo, hành động vô cùng tử tế.
Bọn người kia thoáng chốc đã run bần bật, nói năng vài câu rồi nhanh chóng chuồn mất.
Tư Kỳ ngẩn ngơ, cô lẩm bẩm trong miệng hoài nghi nhìn về người đàn ông:
“Mục Thị? Anh là ai?”
“Cô sẽ sớm biết thôi. Bây giờ tôi còn có việc, đi nhé!”
Anh ta vẫy tay chào cô.
Tư Kỳ sau đó cũng rời quán ăn, coi như nửa buổi hôm nay cho không người ta. Thật sự vừa nãy tức chết cô rồi.
Trên đường về, hai chữ “Mục Thị” cứ luẩn quẩn trong đầu Tư Kỳ.
Mục Thị không phải của Mục Gia sao?
Nghĩ tới chắc chắn không có chuyện tốt lành gì, cô đành đẩy suy nghĩ đó ra khỏi đầu và mong rằng sau này đừng có chuyện gì dính líu tới Mục Gia, nhất là tên Mục Duật khủng bố đó.
Cô vẫn nhớ hôm ở quán lẩu cá, cô sợ tới nỗi không dám ngước lên nhìn Mục Duật, cả buổi hôm đó cô chỉ nói vài câu với con gái. Vậy mà cô cứ có cảm giác đôi mắt ưng của hắn cứ nhìn chằm chằm cô, như chiếm đoạt hết không khí xung quanh của cô. Đến cả Đổng Liêm Trình, không phải vì có con gái cô, anh chắc cũng không thể chịu nổi được sự có mặt của Mục Duật. Hôm đó, thật sự là dọa chết cô rồi!
Về đến nhà, Tư Kỳ lại lên mạng tìm việc làm part time xung quanh khu vực, cuối cùng cũng chẳng tìm được. Lúc khép máy tính lại trời cũng đã tối. Ngoài mì gói ra, trong nhà cô cũng chẳng còn gì để cô lót dạ nên đành phải đi úp mì.
Đến tầm nửa đêm, tiếng chuông điện thoại inh ỏi vang lên, Tư Kỳ mơ màng dậy bắt máy.
“Alo.”
Đầu dây bên kia là một giọng nữ:
“Đúng là em rồi. Tư Kỳ em còn nhớ chị không?”
Cô ngái ngủ nói:
“Chị Đồng, chị gọi cho em vào giờ này là có việc gì?”
“Có một tin vui và một tin buồn, em muốn nghe chuyện nào trước?”
“Em buồn ngủ lắm, chị nói nhanh đi.”- Cô thúc giục.
Đầu dây bên kia dè bỉu:
“Chẳng hợp tác gì cả. Nói cho em biết, tin vui là công ty cũ của chúng ta đã được thu mua, nhân viên cũ được giữ lại hết.”
Tư Kỳ nghe được tin này tỉnh cả ngủ, cô háo hức nghe tiếp.
“Còn tin buồn là…”
Nghe tới đây tim cô hẫng một nhịp.
“Là lương của chúng ta đều được tăng lên gấp rưỡi đó!!”
Đầu dây bên kia cười phá lên.
“Chị Đồng, chị nói thật không?”
“Toàn bộ đều là sự thật, ngày mai em đi làm lại nhé. Buồn ngủ quá! bây giờ còn vài người nữa chưa thông báo, cúp máy đây.”
Đồng Tuyên bên kia ngáp một cái. Nếu không phải công ty đấy đột nhiên thông báo với cô vào giữa đêm, cô cũng không thức khuya thế này để gọi điện cho từng người.
“Vâng.”
Tư Kỳ vui đến mức tỉnh cả ngủ, thế là cùng niềm vui đó, cô thức trắng tới sáng.