“Hãy mang thai con của Mục Duật.”
Tư Kỳ không giấu được vẻ sửng sốt khi nghe lời đề nghị này. Làm gì có chuyện bạn gái lại nhờ người khác mang thai con của bạn trai mình. Chắc cô ta định lấy mình ra làm trò đùa thôi. Cô khẽ lau giọt mồ hôi trên trán, cười cười nói:
“Nếu là trò đùa nào đó thì tôi không tham gia đâu.”
Vẻ mặt Khương Lan vẫn nghiêm túc như lúc nói câu trước, cô ta chậm rãi nhấn mạnh:
“Tôi không đùa, tôi muốn cô hãy mang- thai- con- của- Mục- Duật.”
Nhận thấy đây không phải chuyện đùa, Tư Kỳ liền nghiêm túc, dứt khoát từ chối:
“Vậy tôi không thể, làm cô thất vọng rồi.”
Nói xong Tư Kỳ đeo lại bao tay cao su, quay phắt về nơi làm việc.
Khương Lan không có ý định níu kéo, cô ta đã chuẩn bị trước cho lời từ chối này, đứng một chỗ khoanh tay lại, nhìn về bóng lưng Tư Kỳ đang rời đi, cô ta nói lớn:
“Cô cần tiền để chữa bệnh cho em đúng không? Sinh con xong, tôi sẽ cho số tiền khổng lồ.”
Tư Kỳ đứng khựng lại, phải, Khương Lan đã nói trúng tim đen của cô. Chắc chắn cô ta đã điều tra trước khi đến đây đưa ra lời đề nghị. Em trai Tư Kỳ đang trong tình trạng nguy kịch, với số tiền ngủ cùng Mục Duật lần trước, chỉ đủ cầm cố thuốc thang và những lần tái khám.
Mong muốn bây giờ của Tư Kỳ là kiếm đủ tiền phẫu thuật giác mạc cho em trai cô, Mộc Đình Phong. Sở dĩ Tư Kỳ ôm hết vào người bởi vì cô luôn cho rằng tai nạn năm đó là lỗi của mình, khiến cha cô mất mạng, em trai thì bị va đập ở đầu khiến khối u tích tụ dần thành ung thư. Vì thế, miễn là chuyện gì làm ra tiền, cô đều vùi đầu vào làm.
Tư Kỳ bị lung lay rồi, nhưng bản thân cô biết, nếu cô chấp nhận lời đề nghị này thì cô cũng chấp nhận với việc bán con. Một hành vi vô nhân tính. Cô nắm chặt hai bàn tay của mình, một lần nữa lại khẳng định:
“Đúng là tôi cần tiền nhưng tôi không thể chấp nhận hành vi ấy, xin cô về cho, tôi còn làm việc.”
Dứt lời Tư Kỳ bước thẳng vào trong, cô xả nước thật mạnh như trút giận.
Khương Lan đứng ngoài không hề lay chuyển vẻ mặt, khoé môi khẽ cong lên:
“Tôi lịch sự nói cô không nghe, vậy thì cô đừng trách tôi.”
Sau lần đó, Khương Lan không tìm đến gặp cô nữa. Nhưng thay vào đó, số lần chạm mặt Mục Duật lại tăng lên gấp bội. Làm phục vụ ở nhà hàng, trong quán bar kể cả đường đi về bình thường cũng chạm mặt hắn ta. Không biết là cố ý hay tình cờ. Tuy nhiên, thái độ của hắn giống cô, đều xem đối phương là người dưng. Vì thế, Tư Kỳ cho rằng đó là tình cờ thôi.
Cho đến một hôm, sau khi tan làm ở nhà hàng, trên đường đến quán bar, Tư Kỳ đột nhiên bị một đám người bắt đến một khách sạn, nhốt trong một căn phòng thiếu ánh sáng. Trong lúc Tư Kỳ đang ngơ ngác, chưa nhận thức được điều gì xảy ra, thì cửa phòng bị mở tung ra, bóng dáng một người đàn ông to lớn đi loạng choạng bước vào.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Tư Kỳ lúc này mới biết hoàn cảnh của mình, biết chuyện gì sắp xảy tới. Nhưng có vẻ người đàn ông hành động không giống cô nghĩ, hắn ta ngồi xuống một góc rồi xoa xoa thái dương. Biết rằng không thoát được, nên cô liều mạng bắt chuyện với tên đàn ông, có vẻ anh ta không hề có ý gì với cô:
“A… anh gì ơi, anh có sao không?”
Đầu tiên là bắt chuyện bằng cách hỏi han, nếu hắn trả lời theo cách bình thường, thì chuyến này cô có lẽ sẽ an toàn.
Người đàn ông cất giọng trầm trầm, có chút khàn đặc như bị mắc gì ở cổ, lời nói đôi phần giận dữ, gấp rút:
“Cô… cô nhanh chóng rời khỏi đây, nhanh lên.”
Tuy giọng nói có chút biến đổi nhưng với trí nhớ của Tư Kỳ, cô chắc chắn đây là Mục Duật. Tại sao hắn lại ở đây thì cô đã ngờ ngợ hiểu ra.
Mục Duật theo cô thực chất hắn không hề có ham muốn với cô. Đêm đó, là cô gài bẫy hắn.
Tư Kỳ bỗng dưng thấy an toàn đến lạ, nhưng mà cô còn công việc, không thể nán lại đây lâu, cô hất hàm ra phía cửa:
“Tôi muốn thoát ra lắm, nhưng anh phải bảo người mở cửa cho tôi chứ.”
Mục Duật ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu như phát sáng trong bóng tối khiến người khác phải run sợ, hắn gằn lên từng tiếng:
“Không đi nhanh thì đừng trách.”
Tư Kỳ bị vẻ mặt đó dọa sợ, nhanh chóng đứng dậy đi ra phía cửa, nhưng nó đã bị khoá, cô làm cách nào cũng không mở ra.
Rầm rầm rầm.
“Mở cửa, mở cửa đi, kế hoạch của các người công cốc rồi. Tôi còn phải đi làm, mở cửa đi, làm ơn.”
Nhưng thứ cô nhận lại là sự im lặng đáng ghét.
Tư Kỳ định quay lại thông báo cho Mục Duật thì bị cánh tay từ đằng sau chống lên cửa, ép sát người cô, giọng nói khàn đặc luồn vào đôi tai nhạy cảm của Tư Kỳ:
“Tôi đã cho cô cơ hội, bây giờ, đừng trách tôi.”
Dứt lời, hắn dùng đôi tay cơ bắp của mình bế bổng Tư Kỳ lên đi đến bên giường ném cô xuống. Không để cô kịp phản kháng, hắn đã xé nát bộ đồ cô đang mặc trên người, chuẩn bị làm chuyện đồi bại.
Tư Kỳ không thể nhận ra đây là người đàn ông dịu dàng đêm hôm trước, bây giờ, hắn như một con hổ chơi đùa với con mồi. Mọi sự phản kháng của cô đều vô ích trước móng vuốt của hắn.
Đêm đó, cô không thể diễn tả được mình đã bị hành xác bao nhiêu lượt, chỉ biết Mục Duật, hắn ta xung mãn đến lạ.