Cũng từ hôm đó, Mục Duật ngày nào cũng tìm đến Tư Kỳ, hắn ta chỉ có một mục đích, là thoả mãn cơn khát tình của mình.
Lúc đầu, Tư Kỳ phản kháng rất kịch liệt nhưng cô không thể thoát khỏi sự truy bắt của Mục Duật. Có lần, cô đã liều mạng hỏi hắn ta trong lúc đang hoan ái, cô không ngờ câu hỏi đó như chạm vào vết thương lòng của hắn, hắn ta càng điên cuồng dày vò cô trong đêm hôm ấy.
“Hưm… a… chẳng lẽ Khương Lan lại không thể thoả mãn anh sao? Tại sao ưm… anh lại đến chỗ tôi…”
Mục Duật liền khựng lại, trong đáy mắt hắn dần hiện lên tia lửa, hắn nghiến răng, không trả lời. Hắn lao vào đôi môi đỏ mọng của cô, hàm răng hắn cắn môi dưới cô đến mức bật máu, vị tanh nồng lan khắp hai hoang miệng.
Sau đó, hắn thúc mạnh từng đợt gậy thịt ra vào huyệt nhỏ của Tư Kỳ, tiếng động ma sát giữa da thịt mạnh mẽ lan khắp căn phòng. Cuống họng hắn gầm gừ lên từng tiếng, như tức giận, như sung sướng.
“A… a… ưm…”
Giữa hai chân Tư Kỳ bắt đầu đỏ rát, không ngừng tiết ra chất dịch phục vụ cho ma sát, càng ngày càng đau. Gậy thịt càng lúc càng to, giật giật một lúc, bắn một dòng dịch nhớp nháp nóng hổi vào trong cô.
Sau đó hắn đứng dậy, mặc quần áo bỏ đi không màng tới tình trạng Tư Kỳ nằm trên giường.
Trong thời gian hoan ái kéo dài mấy tháng liền đó, chưa có lúc nào Mục Duật đề cập đến việc sinh con. Nhưng vài hôm trước, Tư Kỳ đã hiểu rõ lòng dạ hắn, đều cùng một giuộc với Khương Lan cả thôi.
Đã phải bán thân lại còn bán con, Tư Kỳ, mày khốn nạn quá!
Cô nhớ lại quá khứ, tự trách mình rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Nhanh chóng đến buổi trưa.
Nữ hầu lại vào phòng, đặt mâm thức ăn xuống, chùi chùi tay vào tạp dề rồi quay người bước ra ngoài. Thấy trên giường không có động tĩnh, cô ta đứng lại trước cửa, nói giọng đầy chanh chua:
“Còn không mau dậy ăn, sướng suốt rồi tưởng mình là bà hoàng luôn à? Lát nữa lão thái thái vào gặp, cô mà còn ăn thì xác định đi.”
Nói xong đi ra ngoài khoá cửa.
Tư Kỳ từ lúc nghe tiếng động cô đã dậy rồi. Bây giờ cô nhạy cảm với âm thanh hơn bao giờ hết, có lẽ là do đang mang thai. Nghe nói lão thái thái đến gặp, cô liền thở dài một hơi rồi ngồi dạy ăn cơm. Bữa cơm thường ngày đã đầy đủ rồi, hôm nay lại có thêm món cá hồi và salad hoa quả. Đúng thật đứa con trong bụng cô rất có giá trong gia tộc này.
Ăn xong, Tư Kỳ vào nhà vệ sinh một lúc rồi đi ra nằm dài trên giường đắp chăn.
Cạch.
“Lão thái thái vào, còn không mau dậy hành lễ mà nằm đấy à!”
Nữ hầu mở cửa cho một bà lão khoảng sáu bảy mươi tuổi dược gọi là lão thái thái bước vào. Tuy đã từng tuổi ấy nhưng da dẻ, vóc dáng vẫn còn sức sống. Nhìn qua, ai cũng chắc chắn rằng bà ta thật đẹp lão.
Lão thái thái giơ tay ra hiệu cho nữ hầu im miệng, từ tốn bước vào ngồi đối diện với Tư Kỳ đã ngồi dậy từ lúc nào. Cô thừa biết bà lão này có địa vị lớn nhất Mục Gia, lần này đến đây, chắc chắn là chuyện về đứa con của cô.
Lão thái thái có giọng nói hoa mỹ, dễ nghe, nhưng nói với Tư Kỳ, lại có gì đó như đe dọa:
“Cô là Mộc Tư Kỳ nhỉ?”
Tư Kỳ không trả lời, chỉ gật đầu.
Nữ hầu thấy thế xông lên định dạy dỗ cô thì bị lão thái thái chặn lại, thanh âm đều đều, đe dọa:
“Cô nghĩ mình có quyền động vào Tư Kỳ?”
Nữ hầu liền sợ sệt, khúm núm nép về sau, tay đã cuộn tròn thành nắm đấm.
Lão thái thái nhìn thẳng vào Tư Kỳ, dùng cái uy lực toát ra từ trong người, từ tốn khuyên bảo:
“Sinh con cho Mục Gia là phúc của cô. Cô gái à, thử nghĩ xem, con của cô được sống trong cái nhà này có phải tốt hơn bên cạnh một người bận rộn như cô không?”
Tư Kỳ chỉ im lặng, trầm ngâm.
Lão thái thái lại nói tiếp, nhưng âm sắc trở nên nặng nề hơn:
“Đây là hợp tác đôi bên cùng có lợi, nhưng Mục Gia có một điều kiện, là không thể để đứa bé biết mẹ ruột nó là ai, nó phải chấp nhận Khương Lan là mẹ ruột nó. Vì thế sau khi đứa bé ra đời, Tư Kỳ cô hãy dọn đến nơi khác, một nơi mà không ai trong gia tộc này biết được, nhất là Mục Duật. Cô có ý kiến gì không?”
Tư Kỳ cười hắt một cái, mắt cô đã ứ nước, nhìn thẳng vào lão thái thái, cất giọng nói yếu ớt có chút khàn nhẹ:
“Thế tôi không đồng ý có được không?”
Lão thái thái vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không nói không rằng, bà ta đứng dậy, cất bước đi ra ngoài, đến cạnh cửa, bà ta mới bỏ lại một câu:
“Cô không có quyền lựa chọn. Nếu cô chống đối, lão thái thái đây sẽ không nương tay như đứa cháu mình đâu. Hãy nhớ kĩ lời này.”
Cánh cửa một lần nữa được đóng lại.
Tư Kỳ thừa biết câu trả lời, nhưng cô vẫn muốn đặt cược một lần, tuy nhiên kết quả vẫn khiến cô đau lòng không thôi.
Tuy đứa bé mang trong mình dòng máu Mục Gia, gia tộc mà cô hận không thể giết hết nhưng suy cho cùng đó là con cô. Cũng là sai lầm từ lúc bắt đầu cô tạo nên. Không thể trách đứa bé, chỉ trách cô không thể lường trước hậu quả khi động vào gia tộc này.
“Con à, mami xin lỗi, mami không có tư cách được con gọi hai tiếng mami!”