“Buông tôi ra!” “Giả bộ thanh cao gì? Nếu không phải gương mặt này của cô, thì làm sao mà cô có thể có cơ hội này?” Cảnh thu vào mắt đều là một mảnh tối om, giơ tay lên cũng không thấy được năm ngón. Cô rất rõ ràng bây giờ mình đang ở đâu, lâm vào tình cảnh gì.
Người phụ nữ muốn chạy trốn, nhưng tất thảy trước mặt lại giống như một cơn ác mộng, trốn cách nào cũng không thoát được.
Cô, giống như là bù nhìn bị người khác tùy ý vứt bỏ.
Tô Ngọc Anh còn chưa kịp làm gì, ngược lại hít một hơi khí lạnh, máu tươi tràn ngập.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Chiến Thần Dũng lộ ra vẻ rét lạnh cực hạn.
Đôi con mắt lóe lên tia sáng đỏ dị thường càng khiến cho anh giống như ma quỷ trong đêm đen. Tô Ngọc Anh không còn sức lực phản kháng, trong đồng tử xinh đẹp yếu ớt lộ ra chút tự giễu nhàn nhạt. Cô vốn tưởng rằng mình sẽ chết ở trong bãi tha ma đó.
Không ngờ rằng khi mở mắt ra, cô lại lần nữa sống lại, quay trở lại cái buổi tối của ngày mà tất cả cơn ác mộng này bắt đầu.
Cô cùng Chiến Thần Dũng là thanh mai trúc mã mười ba năm, cũng bằng từng ấy thời gian, cô làm vị hôn thê của anh.
Có thể tất cả mọi người đều cảm thấy cô là một tên hề hèn mọn, vì Chiến Thần Dũng mà cái gì cũng có thể làm.
Vì muốn nhặt về lại chiếc đồng hồ mà Chiến Thần Dũng ném vào trong hồ băng. Cô không nói hai lời, vào thời điểm âm mười mấy độ C, cô nhảy vào trong hồ băng. Cho dù là chỉ đổi lấy được một câu “Đồng hồ bị cô đụng tôi không cần. Nhiều chuyện” kia của anh, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Bởi vì Chiến Thần Dũng thuận miệng nói một câu muốn ăn hải sản nước ngoài, cô dù đang phát sốt cũng tự mình lên máy bay ra nước ngoài, tự mình xuống biển bắt hải sản về làm đồ ăn cho anh. Kết quả bị bệnh suốt một tháng chỉ để đổi lại một câu: “Cô làm, không muốn ăn
Thậm chí vì căn bệnh đặc thù mà Chiến Thần Dũng mắc, cô còn đi học rất nhiều sách y thuật cổ.
Kiếp trước, bởi vì bất ngờ, cô cũng từng cùng Chiến Thần Dũng chung đụng một lần. Cô còn chờ Chiến Thần Dũng tới cưới mình. Nhưng không ngờ, cuối cùng cái đợi được lại chính là việc bị kéo đến bãi tha ma, không cam lòng mà chết đi.
Ánh trăng lạnh như băng treo suốt một đêm dài.
Buổi sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua cửa sổ sát đất, hắt lên trên mặt người đàn ông tuấn mỹ ở trên giường. Ánh mặt trời ấm áp đến nhường ấy hình như cũng không thay đổi được lớp sương lạnh như băng trên mặt người nọ.
Chiến Thần Dũng cau mày, mở ra đôi mắt dị thường khiến người ta khiếp sợ.
Đồng tử của anh bẩm sinh dị thường. Có người nói anh là vương giả trời sinh ở Nguyễn Quốc! Cũng có người nói, anh là Diêm Vương khát máu của Nguyễn Quốc này!
Cặp mắt của người đàn ông này giống như một đóa sen máu nở rộ, hòa hợp với đồng tử màu đỏ máu kia.
Anh nhìn cũng chẳng thèm nhìn người phụ nữ nọ một cái, nhặt quần áo lành lạnh dưới sàn lên, chỉ bỏ lại
một câu không chút lưu tình nào: “Chăm sóc cơ thể mình cho tốt. Tối nay tôi tới”
Hai tròng mắt của Tô Ngọc Anh ngơ ngác nhìn trần nhà.
Ánh mắt cô trống rỗng, không có chút ánh sáng.
Cô không hiểu! Nếu như anh không thương cô thì tại sao còn làm như vậy với cô? Chẳng lẽ cũng bởi cái gọi là hôn ước kia hay sao?
Sống lại một đời, Tô Ngọc Anh không thể lại giống đời trước của mình ngồi yên mà chờ chết được. Cô nhất định phải trốn!
Chạy khỏi nơi này, chạy ra khỏi nhà họ Chiến. Chỉ có như vậy, cô mới có thể thay đổi kết cục mình phải chết.
Nhưng mà nhà họ Chiến canh phòng nghiêm ngặt, cô dùng hết tất cả biện pháp cũng không cách nào thoát đi.
Cho đến khi…
Cô mang thai.
“Đi chuẩn bị đồ chua, cũng gọi cả bác sĩ. Nếu như cô ta còn ói nữa thì các người sẽ ủi cùng cô ta luôn”
Chiến Thần Dũng trách mắng người giúp việc, hạ lệnh nói một câu. Bàn tay nhẹ nhàng lau chùi đôi môi anh đào của người phụ nữ nọ. Đội đồng tử dị thường kia tràn đầy ôn nhu dịu dàng.
Tô Ngọc Anh chống đối với việc bị người đàn ông này đụng chạm. Cô cắn ngón tay bên trên môi một cái. Vị rỉ sét tràn ngập ở cổ họng, chất lỏng đỏ nhạt tí tách tí tách rơi trên mặt đất, nhuộm đỏ gạch sứ màu trắng: “Đừng đụng vào tôi”
Người giúp việc xung quanh sợ đến không dám hít thở. Người phụ nữ này dám cắn bị thương ngài Chiến! Phải biết là, trước kia Tô Ngọc Anh nếu mà thấy Chiến Thần Dũng bị thương thì sẽ đau lòng cả nửa ngày trời.
Hơn nữa, ngài Chiến vốn vô cùng chán ghét Tô Ngọc Anh. Bây giờ cô dám cắn ngài Chiến, đoán chừng sắp bị biến thành một cái xác không hồn bị kéo đi mất.
Một giây kế tiếp, chuyển khiến cho người khác há mồm trợn mắt cũng đã xảy ra!
“Ngoan, muốn ngang bướng đối với tôi cũng vô dụng, lần sau tôi cũng không thể bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì đâu!” Chiến Thần Dũng ôn nhu vuốt ve đầu người phụ nữ, lời nói ra thế nhưng lại vô tình lạnh như băng.
Tô Ngọc Anh cự tuyệt, ở trong mắt người đàn ông thì cô chính là ở được cưng chiều mà sinh kiêu. Chẳng lẽ cô thật sự cho là sau khi mang thai thì có thể lấy cái thai làm vốn liếng kiêu căng rồi?
Rất nhanh, Tô Ngọc Anh lại một lần nữa bị coi chừng kĩ càng. Tất cả mọi thứ cô đều không có cách nào chạm vào được.
Lại càng không nói đến chuyện muốn rời khỏi nơi này.
“Chị, chị sẽ không thật sự cho rằng mình có thể mượn đứa bé mà “mẫu bằng tứ quý” đấy chứ? Chị sẽ không thật sự cho rằng có con rồi thì mình sẽ trở thành bà Chiến đấy chứ?”
Người phụ nữ mặc áo đầm màu đen bó sát người không ngừng công kích Tô Ngọc Anh.
Tên của cô ta là Phương Hoa, là bạn gái tin đồn ở bên ngoài của Chiến Thần Dũng. Cô ta thích quyền thể tiền tài của Chiến Thần Dũng. Chỉ tiếc rằng, Chiến Thần Dũng chưa bao giờ cho cô ta bất kỳ cơ hội nào.
Mắt thấy Tô Ngọc Anh mang thai, sao mà cô ta ngồi yên cho được?
“Dù sao thì so với một số người nào đó cái bụng thì trống còn lòng thì gấp cũng có cơ hội hơn nhiều, không phải sao?” Tô Ngọc Anh nhàn nhạt nhìn lướt qua người phụ nữ kia, trong lòng nảy ra ít toan tính nhỏ nhặt.
Mọi người đều cảm thấy Tô Ngọc Anh là một con chó của Chiến Thần Dũng, vẫy gọi một cái là lon ton chạy đến, đuổi cũng không đi.
Nhưng nào ai dự đoán được trong đầu Tô Ngọc Anh bây giờ lại đang nghĩ cách làm sao có thể rời khỏi nhà họ Chiến. Làm sao có thể rời khỏi người đàn ông vô tâm tuyệt tình nọ.
Chị! Ha, đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày! Chị chính là một thể thân! Anh Chiển vốn cũng không yêu thương gì chị. Nếu không phải vì gương mặt đó của chị thì làm sao mà chị có thể trở thành vị hôn thê của anh Chiến cho được!”
Thân hình nhỏ thó của Tô Ngọc Anh khẽ run lên. Trái tim đau như bị kim đâm vào!
Tất cả mọi người của Nguyễn Quốc đều biết, mối tình đầu của Chiến Thần Dũng là một người ốm yếu bệnh tật, mạng không sống được lâu. Mà cô thì lại có tám phần giống như mối tình đầu của anh, thế nên mới có thể được Chiến Thần Dũng giữ ở bên người.
Nếu Phương Hoa đã tới gây chuyện, thế thì cô cũng không thể uổng phí bỏ qua cơ hội tốt như thế này.
Tay Tô Ngọc Anh nhẹ nhàng đặt lên trên cái bụng to đã nhô lên của mình, giả vờ đi đến gần Phương Hoa: “Không thể nào, tôi có đứa con của chúng tôi. Làm sao mà tôi có thể chỉ là một thế thân cho được?
“Đứa con? Chị, chị không thật sự cho rằng đứa bé trong bụng chị là kết tinh tình yêu của hai người đó chứ? Nói thật cho chị hay, đứa con của chị chỉ là một “thuốc dân” mà thôi”
Phương Hoa khoanh hai tay cười nhạt, nói ra mấy câu thâm độc thấu xương.
“Chờ đến khi chị vừa sinh đứa bé ra thì nó cũng sẽ bị người ta ôm đi. Con của chị sẽ bị người ta rút tủy dịch mà không dùng bất cứ thuốc gây tê nào. Đây chính là số mệnh và cũng là tác dụng của con chị! Chị cho là anh Chiến sẽ thương yêu đứa con của chị và anh ấy hay sao? Ha ha, chị biết anh Chiến không tiếc hành hạ chị, dù có hy sinh tính mạng của đứa bé cũng phải rút dịch tủy là vì người nào hay không?”
Cô ta từng bước một ép đến gần Tô Ngọc Anh: “Là vì để cứu người phụ nữ mà anh Chiến yêu. Vì an toàn và tính mạng của cô ta, cho nên, tính mạng của chị và con chị trong mắt anh ấy đều là rác rưởi dùng xong thì có thể tiện tay vứt”.
Ha! Thật là một gã đàn ông ác độc!
Tô Ngọc Anh bắt lại tay của Phương Hoa, làm bộ như đang tranh cãi với Phương Hoa, ngay sau đó lại đổ dầu vào lửa, cố ý té ngã trên đất.
Ánh mắt của cô liếc thấy chiếc xe đậu ở cửa. Chiến Thần Dũng về rồi! Thời cơ đã tới!
Tô Ngọc Anh ôm bụng, đau đớn kêu lên: “A! Phương Hoa, chẳng qua tôi cãi vã đồi câu với cô thôi, sao cô lại ác động như vậy chứ? Cô mưu hại đứa bé trong bụng tôi!”
Phương Hoa thấy Chiến Thần Vũ sắp vào cửa, bị sợ đến mức bối rối: “Tô Ngọc Anh, chị vu oan hãm hại tôi! Chị có biết làm vậy tôi sẽ chết trong tay Chiến Thần Dũng không hả?”
Cô ta chỉ là một minh tinh hạng hai, dám động đến con của Chiến Thần Dũng thì sao mà còn có thể sống sót rời khỏi nhà họ Chiến được chứ?
“Phương Hoa, chỉ cần cô đồng ý với tôi một điều kiện, tôi đảm bảo cô có thể còn sống mà rời đi.”
Phòng giải phẫu trong bệnh viện loạn thành một đoàn, đang lúc vội vàng, một bác sĩ từ trong phòng giải phẫu chạy ra.
“Tổng Giám đốc Chiến, cô gái sắp sinh rồi. Bây giờ sinh mạng đang ngàn cân treo sợi tóc! Người lớn và đứa bé chỉ có thể chọn một thôi. Ngài chọn giữ mẹ hay giữ con?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!