Thật không ngờ, thì ra Lê Minh Quang lại lên kế hoạch tinh vi đến như vậy, mục đích chính là để đưa Trần Thanh Vũ vào tù như ngày hôm nay u? “Những người đó đã nhận tiền để làm việc à?” Tôi mím môi, liếc nhìn Trần Danh rồi nói. “Khẩu cung của những người đó vô cùng bất lợi cho cậu chủ, một khi bọn họ đã khẳng định chắc chắn như vậy mà chúng ta lại không đưa ra được bằng chứng mới nào thì cậu chủ sẽ bị phán quyết án tù chung thân.”
Tù chung thân…
Trần Thanh Vũ cao ngạo kiêu hãnh đến như vậy, sao có thể chịu đựng nổi cơn đả kích này chứ?
Tôi bị lời nói của Trần Danh làm cho khiếp sợ, chẳng nói ra được một câu nào. “Đến rồi.” Trong lúc tôi đang tự trách mình và đau khổ dằn vặt thì xe đã chạy đến đồn cảnh sát.
Trần Danh bước xuống trước rồi mới chạy đến mở cửa mời tôi xuống xe.
Tôi ôm đứa con trong bụng mình, bước xuống từ trên xe rồi ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà ở trước mắt. Nghĩ đến việc một cậu ấm kiêu ngạo lại bị người ta nhốt ở một nơi như thế này, trong lòng tôi dâng lên cảm giác đau nhói nhè nhẹ. “Đi thôi.” Tôi thu hồi lại tầm mắt, bình thản nói với Trần Danh đang đứng ở sau lưng.
Trần Danh đưa tôi đến nơi giam giữ Trần Thanh Vũ. Tuy rằng hiện tại Trần Thanh Vũ bị mắc kẹt vào vụ án này, nhưng dù sao thì thân phận của Trần Thanh Vũ vẫn có sự ảnh hưởng không nhỏ. Nhà họ Trần đã có chỗ đứng rất vững ở thành phố này, cho dù hiện giờ đang gặp phải nhiều sóng gió thì những người ở trong đồn cảnh sát kia cũng chẳng hề khắc khe với Trần Thanh Vũ. Lúc tôi đi đến phòng tạm giam, Trần Thanh Vũ đang đứng ở giữa căn phòng, quay lưng về phía tôi. Trên người anh vẫn đang mặc bộ đồ vest mà anh đã mặc để tham dự cuộc thi thiết kế ngày hôm nay, dáng người thẳng tắp, thân hình khí thế kia khiến cho tôi cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ. “Trần Thanh Vũ.” Tôi mím môi, đi đến gần phía sau lưng Trần Thanh Vũ, khàn giọng nói.
Trần Thanh Vũ quay đầu. Sau khi nhìn thấy tôi thì chân mày anh bất giác nhíu lại: “Ai cho em tới đây?” “Tôi đã đọc tin tức rồi.” Tôi nhìn gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Trần Thanh Vũ, sóng mũi hơi chua sót. “Đám phóng viên đúng là chỉ thích đi đào bới lung tung, mau quay về biệt thự đi.” Trần Thanh Vũ sầm mặt xuống nhìn tôi và nói. “Anh biết cả rồi có đúng không?” Tôi bước đến gần Trần Thanh Vũ, bàn tay đang buông lỏng không khỏi ra sức nắm chặt lại.
Trần Thanh Vũ trầm mặc, anh chỉ ngưng mắt nhìn tôi bằng đôi mắt phượng đen nhánh sâu lắng ấy. Ánh nhìn của anh thẳng thừng đến như thế, khiến tôi bỗng nhiên có cảm giác hoảng loạn. “Anh biết là tôi sẽ giúp Lê Minh Quang đối phó với anh có đúng không?” Thấy Trần Thanh Vũ không nói gì, tôi cắn răng lặp lại lần nữa. “Cho dù em có làm gì, tôi cũng sẽ không trách em” Trần Thanh Vũ vươn tay ra khẽ sờ vào mặt tôi và nói. “Chát.” Lời nói của Trần Thanh Vũ khiến tôi phẫn nộ, tôi giơ tay hất bàn tay của Trần Thanh Vũ ra, lạnh lùng nhìn Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ, anh dựa vào đâu mà lại quyết định như vậy? Là tôi đã giúp Lê Minh Quang đấy thì đã làm sao? Tôi muốn anh mất đi tư cách tham gia cuộc thi thiết kế lần này, tôi không muốn anh có được dự án đó.” “Tôi biết.” Đối điện với những câu nói có phần sắc bén và thậm chí là hùng hổ hăm dọa của tôi, Trần Thanh Vũ lại chẳng hề tức giận, ánh mắt của anh nhìn tôi tràn ngập sự dịu dàng và quyến luyển. “Tôi biết là em hận tôi, cho dù có nói xin lỗi bao nhiêu lần thì cũng không cách nào xóa bỏ được những chuyện mà tôi đã từng làm với em. Huỳnh Bảo Nhi, lần này tôi chấp nhận sự trừng phạt. Nếu tôi có thể bình an ra ngoài, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?”
Anh bước lên nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, trầm giọng ni non.
Nghe thấy Trần Thanh Vũ nói như thế, nơi mềm yếu nhất trong trái tim giống như bị những cây gai sắt nhọn đâm xuyên vào.
Hơi đau, đau đến nỗi khó chịu.
Tôi dùng hết sức lực toàn thân đẩy Trần Thanh Vũ đang ôm tôi ra, cười khẩy nói: “Tại sao tôi phải bắt đầu lại từ đầu với anh? Trần
Thanh Vũ, tôi hỏi anh, cái chết của cha tôi có liên quan đến nhà họ
Trần của anh hay không?” “Huỳnh Bảo Nhi, nhớ kĩ những lời tôi nói, đừng tin những gì mắt thấy, cũng đừng tin những gì tai nghe.”
Trần Thanh Vũ không có giải thích, anh chỉ cay đắng nhìn tôi và nói. “Tôi sẽ kêu Trần Danh đưa em rời khỏi đây một khoảng thời gian, trước tiên em hãy sinh con của chúng ta ra. Đợi chuyện này yên ổn trở lại, tôi sẽ đi đón hai mẹ con em” Trần Thanh Vũ bước đến gần tôi, hơi thở quyến luyến nóng hừng hực bao trùm lấy toàn thân thôi.
Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt của Trần Thanh Vũ, móng tay tôi ghim sâu vào lòng bàn tay, rất đau. “Sau này anh sẽ kể hết tất cả mọi chuyện cho em nghe, nhưng không phải là bây giờ. Hiện giờ Lê Minh Quang không thể nào đụng vào em được, đừng có đến gần Lê Minh Quang. Còn về anh ta, tôi sẽ đối phó sau, em chỉ cần bảo vệ tốt con của chúng ta là được rồi.”
Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, trầm giọng nỉ non. Tôi cắn môi, hốc mắt hiện lên một lớp sương mờ ảo nhìn vào gương mặt hoàn mỹ của Trần Thanh Vũ nhưng lại chẳng thể nói ra được một câu nào.
Rõ ràng là đã nắm được nhiều chứng cứ nhà họ Trần giết hại cha tôi đến như thế, tại sao tôi lại không cách nào nhẫn tâm được?
Trần Thanh Vũ nâng mặt tôi lên, đôi môi dịu dàng của anh khẽ dán lên môi tôi, trầm giọng nói: “Đợi tôi trở về, trở về rồi chúng ta sẽ sống cùng nhau đến suốt đời, vĩnh viễn không rời xa có được hay không?”
Vĩnh viễn ư?
Tôi không biết mình mang theo tâm trạng như thế nào để bước ra khỏi đồn cảnh sát. Lúc tôi bước ra, bầu trời ở bên ngoài đã tối đen như mực.
Bầu trời mờ mịt ảm đạm, gió lạnh thổi khắp tứ bề giống hệt như tâm trạng hiện giờ của tôi.
Lúc tôi đi ra ngoài, Trần Danh mở cửa xe ra để tôi bước lên. Khi tôi vừa định bước lên xe thì vào lúc này lại có một chiếc xe màu đen dừng ngay ở bên cạnh xe chúng tôi.
Cửa xe mở ra, tôi nhìn thấy Lê Minh Quang bước ra từ trong xe. “Bảo Nhi, chúng ta về nhà thôi.” Lê Minh Quang đã thay một bộ đồ khác, anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu đen mà tôi chưa từng nhìn thấy. Vốn dĩ màu đen không hề thích hợp với Lê Minh Quang.
Tôi không phải nói là Lê Minh Quang mặc sơ mi đen rất xấu, chỉ là tôi cảm thấy nếu màu đen được mặc trên người của Lê Minh Quang thì sẽ toát lên một cảm giác rất bức bối. “Lê Minh Quang, kể từ nay về sau, giữa chúng ta không còn gì để nói nữa.”
Tôi nhìn Lê Minh Quang, lạnh nhạt nói.
Người đàn ông mà tôi đã từng muốn yêu này, từ đầu đến cuối chỉ coi tôi như một công cụ để lợi dụng mà thôi. “Đây là lần cuối cùng anh lợi dụng em.”
Ánh mắt của Lê Minh Quang dịu dàng một cách kỳ lạ.
Lần nào Lê Minh Quang cũng lợi dụng tôi để đánh bại Trần Thanh Vũ.
Trần Danh đã từng nói, nếu như không phải là vì tôi thì Trần
Thanh Vũ sẽ không sơ ý như vậy.
Một Trần Thanh Vũ mạnh mẽ đến như thế, sao lại có thể chui vào trong cái bẫy của Lê Minh Quang chứ?
Tất cả là bởi vì thủ đoạn của Lê Minh Quang quá cao siêu, anh ấy nằm được điểm yếu của Trần Thanh Vũ, khiến Trần Thanh Vũ buông lỏng cảnh giác. Sau đó, gài bẫy để dụ Trần Thanh Vũ bước vào. “Vì Trần Thanh Vũ mà em muốn cắt đứt quan hệ với anh sao?” Dường như nụ cười hoàn mỹ trên khuôn mặt của Lê Minh Quang không cách nào để duy trì thêm nữa. Anh ấy lạnh mặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi.
Nếu như đã trở mặt đến thế này rồi, vậy thì tôi cũng sẽ không tiếp tục ngu ngốc tin tưởng Lê Minh Quang thật sự yêu tôi nữa.
Nếu yêu tôi thì sẽ không cho người phóng hỏa ở vườn hương xuân.
Đơn giản chỉ là anh ấy muốn tiếp cận tôi, khiến tôi dần dần cởi bỏ đi lớp phòng ngự bên ngoài mà thôi. “Tôi không cần biết giữa anh và Trần Thanh Vũ có ân oán sâu đậm đến cỡ nào nhưng những gì mà anh đã làm trong ngày hôm nay, tôi không thể nào chấp nhận được.”
Tôi sờ bụng, lạnh lùng nói với Lê Minh Quang.
Vì báo thù mà anh ấy có thể bất chấp mạng người. Về điểm này, tôi thật sự không có cách nào chấp nhận được. “Em tưởng rằng là do anh hại chết những người đó sao? Những người đó bởi vì Trần Thanh Vũ nên mới phải chết đấy. Bảo Nhi, em nghĩ quá tốt về Trần Thanh Vũ rồi, cậu ta là một thương nhân, theo đuổi lợi ích là tiêu chí của mọi thương nhân. Trần Thanh Vũ mới là thằng súc sinh không quan tâm đến tính mạng con người.” Lê Minh Quang nói rất hiên ngang lẫm liệt, tôi nhìn khuôn mặt anh tuấn và có phần hơi méo mó của Lê Minh Quang, dưới đáy lòng nổi lên từng cơn lạnh lẽo.
Lạnh lẽo đến mức kì lạ, khiến toàn thân tôi băng giá. “Chẳng lẽ em không quan tâm đến chuyện bố em bị Trần Thanh Vũ hại chết hay sao? Anh biết là em vẫn còn nhiều điều hiểu lầm về anh. Bảo Nhi, chúng ta đều là những người có lòng căm thù với Trần Thanh Vũ, chúng ta đều muốn báo thù có phải không? Em cũng muốn báo thù cho bố em đúng chứ? Còn có con của em nữa, nếu lúc trước không phải do Trần Thanh Vũ bao che Nguyễn Mỹ thì con của em đã không phải chết. Chẳng lẽ bây giờ em lại động lòng với Trần Thanh Vũ rồi sao?”
Lê Minh Quang áp sát tôi, giọng điệu mang theo chút điên cuồng. “Lê Minh Quang, anh nhìn xem cái bộ dạng bây giờ của anh đi, thật sự khiến tôi cảm thấy sợ hãi đấy.”
Tôi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Tiêu Nhã đang áp sát đến gần tôi, có chút thất vọng lắc đầu nói. Lê Minh Quang trong bộ dạng này thật sự khiến tôi lạ lẫm, thậm chí là sợ hãi. “Huỳnh Bảo Nhi, em tưởng rằng hiện tại Trần Thanh Vũ vẫn có khả năng trở mình hay sao? Lần này nhà họ Trần sẽ triệt để biến mất khỏi thế gian này.”
Lê Minh Quang nắm lấy tay tôi, hung hăng nằm cổ tay tôi và nói.
Sức lực của anh ấy rất lớn, cấu sâu vào cổ tay tôi, tôi không nhịn được phải nhíu mày lại. Lúc tôi vừa định hất tay của Lê Minh Quang ra thì một bàn tay khác hất phẳng tay của anh ấy. Trần Danh bắt đầu đánh nhau với Lê Minh Quang. “Tổng giám đốc Quang, anh hơi nóng nảy quá rồi đấy.” Trần Danh lạnh mặt, công kích Lê Minh Quang. “Quả nhiên là trợ thủ đắc lực nhất của Trần Thanh Vũ, đánh đấm cũng được đấy.” Khuôn mặt anh tuấn của Lê Minh Quang hiện lên vài phần dữ tợn, anh ấy cười khẩy một tiếng, sau đó thì động tác lại vô cùng dứt khoát. “Anh đã bày ra kế để hãm hại cậu chủ, bọn tôi sẽ đợi xem anh tự chuốc lấy quả báo như thế nào.” Trần Danh nheo mắt lại, nhấc chân lên đá về phía Lê Minh Quang. Lê Minh Quang giễu cợt nhìn Trần Danh rồi chặn lấy đòn tấn công của anh ta. Hai bên sức lực ngang nhau, sau đó Lê Minh Quang mới thu tay về, tao nhã chỉnh sửa lại quần áo, xong quay đầu nói với tôi: “Bảo Nhi, đừng có ngốc nghếch nữa. Bây giờ em nên đứng trên cùng một chiến tuyến với anh, đừng quên cái chết của bố em và con em, cả những tủi nhục mà em đã phải chịu trước đây.” “Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, tôi căm ghét nhất là anh đã lợi dụng tôi. Lê Minh Quang, kể từ ngày hôm nay, giữa chúng ta coi nhau như người xa lạ.
Tôi mím môi, nhìn Lê Minh Quang một cái, lạnh lùng nói.
Khoảnh khắc này, coi như là tôi đã triệt để nhìn rõ bộ mặt thật của Lê Minh Quang rồi.
Tôi ngu ngốc tưởng rằng… Lê Minh Quang thật lòng thích tôi ư?
Nhưng thật ra anh ấy chỉ muốn lợi dụng tôi, thiết lập nên từng cái bẫy đợi Trần Thanh Vũ rơi vào. “Nếu em đã như vậy thì đừng trách anh không nương tay, Trần Thanh Vũ chắc chắn phải chết.” Dường như Lê Minh Quang bị những lời nói không thức thời của tôi chọc giận rồi.
Anh ấy sầm mặt xuống, cũng không định ngụy trang ở trước mặt tôi nữa, lập tức trở mặt, vứt lại câu nói này rồi rời khỏi đồn cảnh sát.
Nhìn bóng lưng rời đi của Lê Minh Quang, lòng tôi không khỏi nguội lạnh.
Lần đầu tiên tôi nhận ra một con người lại có thể ngụy trang đến mức này, Lê Minh Quang chính là một người như thế. “Cô Bảo Nhi, về chuyện liên quan đến cái chết của bố cô, xin cô hãy suy nghĩ cho kĩ, đừng để Lê Minh Quang che mờ mắt.” Sau khi lên xe, bỗng nhiên Trần Danh nói như thế với tôi.
Tim tôi chợt đập nhanh, tôi ôm bụng, ngẩng đầu lên nhìn Trần Danh và nói: “Trần Danh, anh đã biết những gì?”
Chuyện này quả thật là có chút kì lạ.