Nghe những lời của Diệu Hoa nói, tôi cũng hơi lo lắng nhìn Bánh Gạo nhỏ đang quay lưng về phía mình.
Trông Bánh Gạo nhỏ như vậy, hình như có vẻ không thích bình sữa tươi này? Không lẽ nó chỉ uống một loại sữa bò cố định thôi sao?
Nghĩ đến đây, tôi mở bình sữa bò ra nếm thử một chút, cảm thấy rất ngon, không biết tại sao Bánh Gạo nhỏ lại không thích uống.
“Bánh Gạo, lại đây nào, ngoan ngoãn nghe lời, cái này uống rất ngon đó.” Tôi đưa bình sữa vào miệng của Bánh Gạo lần nữa, nhưng Bánh Gạo lại ngậm chặt miệng, không chịu mở miệng để uống sữa tươi.
Tôi nhìn Bánh Gạo cứng đầu như vậy, cảm thấy hơi bất lực.
“Bánh Gạo, con muốn uống gì? Con nói đi?”
“Nó đã biết nói chuyện đâu mà cậu hỏi như vậy.” Diệu Hoa trợn mắt nhìn tôi nói.
Tôi chu miệng nói: “Rõ ràng nó nói được chữ bố mà.”
“Cái đó chỉ nghe hơi giống thôi? Tớ nhìn nó chắc mới tầm gần một tuổi, nên sẽ không nói chuyện lưu loát được đâu.”
Diệu Hoa nhíu mày nhìn tôi rồi giải thích.
Tôi nhìn Bánh Gạo đang ôm chặt lấy mình không chịu mở miệng uống sữa, trong lòng sốt ruột không thôi.
Trẻ con không thể để nhịn đói được, nhưng tôi lại không biết Bánh Gạo nhỏ muốn ăn cái gì nữa.
Đúng lúc tôi đang sốt ruột suy nghĩ thì Bánh Gạo đã vén áo tôi lên, đưa miệng mình tới gần ngực tôi.
Đùng.
Hai gò má tôi nóng bừng lên vì hành động của Bánh Gạo, tôi hơi bối rối, vội bế nó lên.
“Cô… nói cho con biết, có thể cô không có sữa cho con uống đâu.”
Tôi lắp ba lắp bắp nhìn Bánh Gạo nhỏ xinh xắn trong tay mình nói.
Ai ngờ, nó nhìn vào mắt tôi như hiểu tôi đang nói gì, đôi mắt phượng to tròn bắt đầu nổi lên một tầng hơi nước, giống như chuẩn bị có mưa lớn, tôi chưa kịp phản ứng thì Bánh Gạo đã kêu lên một tiếng khóc to như đau đến xé ruột xé gan.
“Оа oа oa…”
“Oa oa oa.”
Tiếng khóc lớn vang vọng khắp căn phòng, tôi sắp bị tiếng khóc của Bánh Gạo nhỏ hành hạ đến chết rồi.
Tôi vội vàng ôm Bánh Gạo vào lòng một lần nữa, vụng về vỗ nhẹ vào lưng nó nói: “Bánh Gạo ngoan nào, đừng %3D khóc đừng khóc, mau uống sữa tươi đi.”
Tôi đưa bình sữa cho nó, nhưng nó vẫn không chịu bú mà tiếp tục khóc lớn hơn.
“Để mình thử xem.” Khi tôi nhìn Diệu Hoa bằng ánh mắt cầu cứu, cô ấy vươn tay ôm lấy Bánh Gạo trong tay tôi.
Nhưng mà, hình như Bánh Gạo không thích được Diệu Hoa bế, nó dùng hết sức vùng vẫy chống cự lại.
“Có vẻ như nó không thích mình.” Khuôn mặt đau khổ của Diệu Hoa nhìn tôi nói.
Tôi không còn cách nào khác đành phải bế Bánh Gạo lên một lần nữa.
Tôi nhìn Bánh Gạo khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ, bất lực nói:
“Bánh Gạo, cô thực sự không có sữa cho con uống đâu.”
Tôi còn không có con thì lấy đầu ra sữa cho nó uống chứ.
“Hay là cậu cho nó ngậm một chút đi.” Diệu Hoa thấy ánh mắt đáng thương của Bánh Gạo nhìn tôi chằm chằm, giống như bất cứ nào cũng có thể và khóc lên lần nữa, không nhịn được đề nghị với tôi.
Nghe những lời của Diệu Hoa, khuôn mặt tôi không khỏi nóng bừng lên: “Chuyện đó… làm sao có thể chứ.”
“Tại sao lại không thể? Nó chỉ là một đứa bé thôi, cậu coi nó như con cậu rồi cho nó ngậm một chút là được, hơn nữa, đứa bé này rất cứng đầu, nếu cậu không chiều nó, để nó khóc hỏng cuống họng thì phải làm sao bây giờ.”
Diệu Hoa nghiêm túc giải thích với tôi.
Nghe Diệu Hoa nói như vậy, tôi cắn cắn môi, nhìn chằm chằm vào Bánh Gạo ở trong lòng, thấy ánh mắt ủy khuất đáng thương đang nhìn mình, rơi vào đường cùng, tôi không còn cách nào khác đành phải vén áo lên, cởi cúc áo, để lộ ngực ra, xấu hổ nói với nó: “Cái đó… con đừng cắn cô nha.”
Mặc dù Bánh Gạo nhỏ không có răng nhưng tôi vẫn lo lắng nó sẽ dùng lực cắn vào ngực mình.
Sau khi Bánh Gạo nhìn thấy ngực của tôi, nó chớp chớp mắt, ghé miệng lại gần và ngậm lấy ngực tôi.
Tôi thấy nó siết chặt nắm tay giống như đang rất hạnh phúc, cơ thể đột nhiên kéo căng ra.
Mặc dù chỉ để một đứa trẻ ngậm lấy ngực mình, nhưng cảm giác này tại sao tôi lại… có một cảm giác cực kỳ xấu hổ?
Cánh môi non mềm và đầu lưỡi của Bánh Gạo cứ ngậm vào chỗ kia khiến cả người tôi như muốn biến thành hòn đá.
“Cậu nhìn kìa, nó không khóc nữa rồi, Bảo Nhi, không hiểu sao mình cảm thấy đứa bé này rất thích cậu.”
Diệu Hoa ngồi xổm ở một bên, nhìn đứa bé trong ngực tôi, kích động nói.
“Mình nói này, cậu có thể cách xa mình ra một chút không? Cậu như thế này làm mình xấu hổ muốn chết.” Tôi thực sự không quen với việc để hở ngực như vậy, hơn nữa thấy đôi mắt sáng lấp lánh kia của Diệu Hoa cứ nhìn chằm chằm vào ngực mình, nghĩ kiểu tôi cũng đều cảm thấy hết sức kinh dị.
“Thật à, vậy mình đi làm cơm.”
Sau khi Diệu Hoa đi nấu cơm, tôi đưa mắt nhìn Bánh Gạo nhỏ đang ngậm lấy ngực mình.
Bánh Gạo nhỏ rất ngoan ngoãn, trên khuôn mặt xinh xắn vẫn còn vương lại chút nước mắt, nhìn những sợi tóc mềm mại của nó, tôi không nhịn được nhẹ nhàng chạm vào.
Thật là thoải mái…
Hóa ra, trẻ con thực sự là một vật kỳ diệu như vậy sao?
Bánh Gạo nhỏ có vẻ mệt mỏi, nó nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Tôi nhìn Bánh Gạo đã nhắm mắt lại, không nhịn được nở một nụ cười.
Tôi cúi đầu xuống, hôn lên trán nó, %3D nói khẽ: “Bánh Gạo nhỏ, ngoan quá.”
Nếu như con tôi vẫn còn sống, có phải nó cũng sẽ đáng yêu như vậy không?
Tôi sửa sang lại quần áo rồi ôm Bánh Gạo vào phòng ngủ của mình, đặt nó lên giường, nhìn khuôn mặt non nớt và đáng yêu của đứa bé, cả trái tim tôi đều trở nên rất ấm áp và yên bình.
Lúc tôi bước ra ngoài, Diệu Hoa đang sắp xếp bát đũa thì nhìn thấy tôi, cô ấy hơi lo lắng, vội vàng hỏi: “Bảo Nhi, cậu không sao chứ?”
Tôi nhìn vẻ lo lắng của Diệu Hoa, lắc đầu nói: “Mình không sao.”
Tôi biết Diệu Hoa đang nghĩ cái gì, cô ấy lo lắng tôi nhìn thấy đứa bé kia rồi lại nghĩ đến đứa con đã mất của mình, nên mới vội vã hỏi như vậy.
“Tất cả đã qua hết rồi mà.” Thấy Diệu Hoa vẫn đang lo lắng nhìn mình, tôi giả vờ mạnh mẽ nói với cô ấy.
Ừm, mọi chuyện đã qua rồi, dù buồn thương hay đau khổ cũng đều qua hết rồi.
Mỗi người nên nhìn về phía trước mà sống tiếp.
Không ai biết được, con người ta tại sao lại khóc?
Là vì gặp chuyện đau buồn nên khóc, hay là vì người mình yêu thương nhất qua đời…
Những gì chúng ta có thể làm chỉ là đứng lên và tiếp tục tiến về phía trước, để hướng tới một ngày mai tươi sáng hơn.
Tôi và Diệu Hoa đã cố gắng tìm bố mẹ cho chiếc Bánh Gạo này, nhưng không tìm được thông tin hữu ích nào.
Tôi tới công viên trung ương hỏi thăm một chút thì không có ai nhìn thấy đứa trẻ nào bị bỏ rơi, nên tôi cũng không hỏi được kết quả gì.
Sau ba ngày tìm kiếm, Diệu Hoa đề nghị với tôi đưa Bánh Gạo nhỏ đến đồn công an, dù sao ngày mai tôi cũng phải thi đấu, đây là thời điểm cực kỳ quan trọng.
Tôi lắc đầu, không muốn đưa đứa bé này đến đồn công an, tôi muốn để Bánh Gạo ở lại bên cạnh mình một thời gian.
“Bảo Nhi, tốt nhất là chúng ta nên đưa nó đến đồn cảnh sát đi.” Sau khi ăn cơm trưa xong, Diệu Hoa lại nhìn tôi đề nghị lần nữa.
Nghe những lời Diệu Hoa nói xong, tôi hoảng sợ lắc đầu nói: “Không được, chúng ta không thể đưa Bánh Gạo đến đồn công an được.”
Tôi không muốn Bánh Gạo rời xa mình, tôi thật sự rất thích rất thích Bánh Gạo nhỏ.
“Cậu thích Bánh Gạo như thế, nếu như bố mẹ của nó tìm thấy chúng ta, mình sợ cậu sẽ không chấp nhận được sự thật này.” Diệu Hoa nghiêm túc nhìn tôi nói.
“Nếu bố mẹ Bánh Gạo tìm thấy thì mình trả lại nó cho họ là được rồi, ít nhất thì bây giờ hãy để đứa bé này ở bên cạnh mình.” Tôi cố chấp nhìn Diệu Hoa nói, cô ấy thấy tôi cứng đầu như vậy cũng không nói gì nữa.
“Bánh Gạo ngoan, lại đây uống sữa nào.” Tôi đứng dậy đi đến ghế sô pha, nhìn Bánh Gạo nhỏ đang bò qua bò lại trên ghế nói.
Bánh Gạo mở to đôi mắt xinh đẹp kia nhìn tôi, sau đó bò tới chỗ tôi, ôm chặt lấy đùi tôi rồi leo lên trên.
Tôi nhìn hành động ngây thơ của Bánh Gạo mà không nhịn được bật cười một tiếng.
“Bánh Gạo nhà chúng ta thật đáng yêu.” Tôi ôm lấy thân hình mập mạp của Bánh Gạo nhỏ, hôn thật mạnh vào má nó một cái.
Bánh Gạo mở miệng cười với tôi, sau đó lập tức dùng cái tay nhỏ bé vén áo của tôi lên, nhanh chóng tìm tới ngực tôi và ngậm lấy một bên.
Tôi có cảm giác ngực mình ươn ướt, nhìn khuôn mặt thoả mãn của đứa bé khiến tôi không khỏi bật cười.
“Rõ ràng là mình không có sữa, nhưng không hiểu sao nó lại thích ngậm ngực của mình như vậy.”
Chẳng lẽ ngực của tôi lại có sức hấp dẫn hơn cả sữa bò?
“Bảo Nhi, cậu có để ý hay không…” Không biết Diệu Hoa đã đi ra sau lưng tôi từ bao giờ, cô ấy nhìn tôi ngập ngừng nói.
Tôi nhìn Diệu Hoa cứ như đang muốn nói lại thôi, không nhịn được nhíu mày.
Diệu Hoa chỉ vào gương mặt non mềm xinh xắn của đứa bé, lắp ba lắp bắp giải thích cho tôi: “Cậu không phát hiện ra sao? Đứa bé này… nhìn rất giống..”
“Rất giống?” Tôi thấy Diệu Hoa cứ nói chuyện nửa vời, hỏi với vẻ khó hiểu nói.
“Trần Thanh Vũ đó… cậu không cảm thấy đứa bé này rất giống Trần Thanh Vũ sao?” Diệu Hoa nhìn tôi hồi lâu rồi cứng cổ kêu lên.
Rất giống với.. Trần Thanh Vũ sao?
Tôi hơi run rẩy, cẩn thận nhìn Bánh Gạo nhỏ đang nằm trong lòng, không nhìn không biết, sau khi nhìn kĩ xong mới nhận ra giống như lời Diệu Hoa nói, đứa bé này, thực sự rất giống với… Trần Thanh Vũ.
Chỉ là…
“Chỉ là nhìn hơi giống mà thôi.” Tôi nhàn nhạt nhìn Diệu Hoa một chút, nhẹ nhàng xoa đầu Bánh Gạo nhỏ nói.
“Đúng vậy, trên thế giới này có rất nhiều người giống nhau, thật sự xin lỗi, mình lại khiến cậu buồn rồi.” Diệu Hoa nói xin lỗi tôi với vẻ mặt tràn đầy áy náy.
Tôi biết những gì cô ấy nói chính là vô tình nhắc đến tên của Trần Thanh Vũ.
Tôi nhìn Diệu Hoa một chút, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không có gì đâu, mình không cảm thấy buồn.”
Bởi vì, tôi biết, Trần Thanh Vũ vẫn còn sống…
Ngày hôm sau chính là cuộc thi thiết kế, nếu tôi muốn đến địa điểm thi đấu thì không thể mang theo Bánh Gạo nhỏ, tôi không còn cách nào khác đành phải để Bánh Gạo cho Diệu Hoa chăm sóc.
Nhưng mà Bánh Gạo lại liên tục vùng vẫy và không chịu để Diệu Hoa bế lên.
Tôi nhìn Bánh Gạo nhỏ đang chơi đùa, có chút tức giận nói: “Nếu con không chịu nghe lời thì cô sẽ không cần con nữa, sẽ đưa con đến đồn công an ngay lập tức.”
Bánh Gạo nhỏ đột nhiên chu mỏ lên, nhìn tôi với vẻ ủy khuất đầy tội nghiệp, đôi mắt to tròn xinh đẹp tối như mực cứ nhìn tôi chằm chằm như chuẩn bị bốc lên một tầng hơi nước, có thể tuôn trào bất cứ lúc nào.
Nhìn vẻ đáng thương của Bánh Gạo như vậy, trái tim tôi lập tức trở nên mềm nhũn.
“Bánh Gạo ngoan nào, không được làm loạn, hôm nay cô có việc rất quan trọng, con phải ngoan ngoãn đi theo dì Diệu Hoa, chờ cô thi xong sẽ lập tức đến tìm con, có được hay không?”
“Mẹ ơi.” Bánh Gạo nhỏ vươn cánh tay ra ôm chầm lấy tôi, dùng mặt cọ cọ vào cổ tôi, bập bẹ chữ được chữ không gọi tôi là mẹ.
Tôi nghe vậy thì hết sức vui mừng nhướng mày nói: “Bánh Gạo gọi cô là mẹ sao? Thật là ngoan quá.”