Tôi không thể nói gì, tôi chi có thể khàn giọng gầm gừ với
Nguyễn Mỹ.
Vẻ mặt Nguyễn Mỹ nhìn tôi như nhìn một con thú bị mắc bẫy, phát ra nụ cười khanh khách quái dị. “Đúng rồi, sao tôi lại quên mất, bây giờ cô đâu có nói được nhỉ? Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ cô như người tàn phế đúng không?”
Tôi tức giận trước những lời của Nguyễn Mỹ, tôi nhảy cẫng lên, lao về phía Nguyễn Mỹ, vào mặt của cô ta.
Tôi muốn nát mặt Nguyễn Mỹ.
Nguyễn Mỹ không ngờ rằng tôi sẽ đột ngột nhảy vào cô ta, cô ta hét lên một tiếng và dùng sức đẩy tôi ra. “Huỳnh Nhi, đồ khốn kiếp, tránh ra, đừng lại gần tôi.”
Nghe những lời của Nguyễn Mỹ, tôi cản cô ta mạnh hơn và không chịu buông ra.
Với Nguyễn Mỹ, tôi sẽ không bao giờ buông Nguyễn Mỹ dễ dàng như thế này.
Nguyễn Mỹ không ngừng la hét vì hành động của tôi, tôi nhìn bộ dạng hoảng sợ của Nguyễn Mỹ, đáy mắt tràn đầy sự u ám.
Tôi dùng hết sức lực mà vào mặt Nguyễn Mỹ, thế nhưng không biết sức từ đâu ra mà cô ta lại giơ chân đạp mạnh tôi ra. Sức của cô ta rất mạnh, đến nỗi đôi giày cao gót của cô ta đạp vào tim tôi.
Chờ một chút? Giày cao gót?
Không phải Nguyễn Mỹ đang mang thai sao? Làm sao cô ta lại có thể đi giày cao gót?
Tôi bị đá vào bức tường đối diện, toàn thân đau đớn lạnh toát. Trên mặt Nguyễn Mỹ đã bị tôi hiện ra một vệt màu đỏ. Khuôn mặt cô ta trở nên cực kỳ đáng sợ, cô ta đi về phía tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, đồ khốn kiếp, cô dảm cản tôi sao?” Nguyễn Mỹ dùng chân đá vào ngực tôi. Tôi lại cảm nhận được cơn đau xé nát trái tim đang bị tổn thương của minh, cơn đau này như muốn quần lấy cả người tôi, tôi chi có thể cuộn người lại và cắn chặt môi để không biểu hiện ra ngoài. “Đấu với tôi sao? Huỳnh Bảo Nhi, cô đang đâm đầu vào chỗ chết đấy” Sau khi Nguyễn Mỹ đá vào người tôi, cô ta nở nụ cười che nhạo nhìn bộ dạng chật vật của tôi.
Hai tay cô ta khoanh trước ngực, nâng chân lên và nghiên nát mu bàn tay tôi.
Cả người tôi nhảy dựng lên vì cơn đau dữ dội, nhưng Nguyễn
Mỹ không buông tha cho tôi.
Nhìn thấy tôi như vậy, cô ta mim cười dịu dàng, khuôn mặt vốn đã kinh khủng kia lại càng thêm quỷ dị và ma mị. “Sao thế? Có đau không?” Nguyễn Mỹ nhìn tôi, giả vờ cười với
Tôi nhìn chằm chằm Nguyễn Mỹ, mồ hôi vẫn không ngừng tôi. tuôn ra.
Tôi thề, nhất định sẽ khiến Nguyễn Mỹ trả giá, chắc chắn sẽ khiến cô ta phải đến tội xứng đáng với những gì mà cô ta gây ra. “Thật đáng thương, Huỳnh Bảo Nhi, nhìn xem bộ dạng của cô bây giờ đi, không phải trước đây cô rất oai phong sao? Hả? Khi cô lấy hết mọi thứ của tôi, không phải cô rất oai phong sao?” Nguyễn Mỹ lạnh lùng nhìn tôi chăm chăm, giơ tay lên và cào khuôn mặt tôi lần nữa.
Toàn thân tôi đau nhói bởi hành động của Nguyễn Mỹ. Hai má rất đau, thực sự rất đau..
Không chỉ khuôn mặt, mà cá cơ thể tôi cũng rất đau. “Đôi mắt của cô khiến tôi rất chán ghét, Huỳnh Bảo Nhi, đôi mắt của cô là thứ tôi ghét nhất, hay là tôi móc đôi mắt của cô ra nhỉ?”
Nguyễn Mỹ đưa tay ra véo cầm tôi, rồi từ đâu rút ra một con dao.
Toàn thân tôi cứng đờ khi nhin con dao sắc bén trước mặt. Nguyễn Mỹ nhìn bộ dạng của tôi, không nhịn được nở nụ cười đắc ý. “Sao thế? Sợ à?” “Vừa rồi không phải cô to gan lắm sao? Sao bây giờ cô lại sợ hãi như vậy?” Nguyễn Mỹ kề dao vào má tôi, tôi cảm giác được một hơi thở mờ ám, và tôi không thể không nghĩ về lúc Lê Minh Quang đang cầm dao kề trên mặt tôi, liên tục vùng vẫy trên mặt tôi.
Đau quá…
Cơ thể tôi rùng mình theo phản xạ, nhưng đôi mắt của tôi lại rất kiên định. “Móc đôi mắt này ra, để xem cô làm sao trừng mắt nhìn tôi đây”
Nguyễn Mỹ nâng con dao trên tay lên và hướng về phía hốc mắt của tôi. Tôi sợ hãi mở to con ngươi, nghĩ rằng lần này chết chắc rồi, nhưng tôi không muon… “Đủ rồi.” Giọng nói ảm đạm của Lê Minh Quang đột nhiên vang lên, và sau đó tay của Nguyễn Mỹ bị nằm giữa không trung. Mũi dao nhọn hướng vào đồng tử của tôi, như thể nó sẽ bị đâm xuyên vào mắt tôi bất cứ lúc nào.
Nguyễn Mỹ tỏ vẻ rất bất mãn khi bị Lê Minh Quang tóm lấy. “Lê Minh Quang, ý anh là gi? Chang lẽ anh cảm thấy đau lòng sao?” “Đừng phá hoại kế hoạch của tôi vì một hành vi ngu ngốc như vậy.” Lê Minh Quang nhìn Nguyên Mỹ một cách lạnh lùng, nửa khuôn mặt của anh ta chảy xệ, trông rất đáng sợ.
Tôi nhìn Lê Minh Quang, dùng ánh mắt căm hận nhìn anh ta.
Lê Minh Quang thờ ơ kéo Nguyễn Mỹ đứng dậy, ra lệnh cho những người đàn ông phía sau: “Mang loài hoang dã nhỏ bé đó lại đây.”
Có phải là Bánh Gạo không?
Tôi ho khan một tiếng và háo hức nhìn ra cửa. Quả nhiên ngay sau đó, tôi nhìn thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đang đưa Bảnh Gạo tới.
Sau khi Bánh Gạo nhin thấy tôi, khuôn mặt xinh xắn của nó tràn đầy phấn khích, thắng bé giãy giụa và nhảy về phía tôi.
Bánh Gạo
Tôi giãy giụa thân thể, cố gắng ôm lấy Bánh Gạo, Nguyễn Mỹ hừ lạnh một tiếng, ôm lấy Bảnh Gạo ném vào người tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, cô và thắng quý nhỏ này sẽ bị đốt cháy thành than đen ở đây.”
Họ… muốn làm gì? “Huỳnh Bảo Nhi, tôi nói rồi, tôi sẽ không để cho cô tiếp tục tồn tại nữa. Bây giờ cô đang được Phan Huỳnh Đức bảo kê, cho nên cô phải chết. Nếu cô muốn ở cùng với đứa con của cô, như vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi.”
Lê Minh Quang liếc nhìn tôi chế giễu, sau đó cho người bắt đầu tạt xăng quanh người tôi và cơ thể của Bánh Gạo. Lê Minh Quang dùng Bánh Gạo làm mồi nhử vì lo lắng rằng tôi sẽ phả hỏng kế hoạch của anh ta, và sau khi dẫn tôi đến đây, anh ta đã tấn công tôi và Bánh Gạo. “Tôi cũng sẽ quay cảnh này, rồi gửi tất cả cho Trần Thanh Vũ sau khi mọi chuyện kết thúc. Lúc đó, Trần Thanh Vũ không chết thì cũng phát điên lên mất, hahaha… đây là cửa tử của các người.”
Lê Minh Quang bật ra một tiếng cười điên cuồng, khi nghe thấy tiếng cười đáng sợ của anh ta, tôi cảm thấy toàn thân như động cứng lại.
Tôi kích động kêu một tiếng “Ah”, cố gắng ngăn cản hành vi của Lê Minh Quang và Nguyễn Mỹ.
Cho dù họ muốn giết người thì tôi hy vọng họ sẽ chỉ giết một mình tôi, chứ không phải con của tôi.
Bánh Gạo của tôi còn quá nhỏ, không thể… “Bùm.” Nhưng ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của tôi. Sau khi những người đó cầm bật lửa ném qua thì ngọn lửa bùng cháy dữ dội. “Huỳnh Bảo Nhi, cô có thể từ từ thưởng thức mùi vị của cái chết, cô yên tâm, tạm thời tôi sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Vũ và bố mẹ. Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ tiến bọn họ xuống với cô, có cũng không cần cảm kích tôi quả đâu.”
Những lời nói độc ác của Nguyễn Mỹ vang lên khi ngọn lửa đang cháy dữ dội.
Cửa đã bị đóng.
Tôi cọ vào ngọn lửa, sau khi đốt cháy sợi dây thừng, mặc kệ cơn đau đón trên người, tôi ôm lấy Bánh Gạo, liên tục đập vào cửa. “Oa… Bánh Gạo sợ”
Lúc này, Bảnh Gạo hét lên một tiếng hết sức đau lòng.
Dù sao thi Bảnh Gạo chỉ là một đứa trẻ ba bốn tuổi, đương nhiên thắng bé sẽ rất sợ hãi trước tình huống này.
Tôi ôm chặt lấy Bánh Gạo, hôn lên trán thắng bé, nghiến răng dùng thân đập vào cửa. “Rắc rắc rắc.” Ngọn lửa càng ngày càng lớn, khói cuồn cuộn dày đặc, nhiệt độ nóng rực như muốn thiêu đốt da thịt. Khuôn mặt xinh xắn của Bánh Gạo được bao phủ bởi một lớp xanh tím. “Mẹ.. khó chịu… Bánh Gạo khó chịu quá.”
Đôi tay nhỏ bé của Bánh Gạo yếu ớt nằm lấy áo của tôi và gọi Bánh Gạo… tôi.
Tôi cúi đầu, nắm chặt miệng Bánh Gạo và chuyển hơi thở của tôi vào miệng Bánh Gạo.
Bánh Gạo, mạnh mẽ lên, mẹ sẽ đưa con ra khỏi đây.
Trong khi cung cấp oxy cho Bánh Gạo, tôi liên tục va vào cánh cửa sắt.
Tuy nhiên, dù tôi cố gắng thế nào, cửa vẫn bị khóa.
Vì Lê Minh Quang và Nguyễn Mỹ muốn tôi chết, họ sẽ không để tôi thoát khỏi dễ dàng như vậy.
Toàn thân tôi không còn chút sức lực nào cả và tầm nhìn của tôi cũng bắt đầu mờ đi.
Làm thế nào bây giờ?
Bây giờ tôi… không có cách nào để nhìn thấy những gì trước mặt tôi nữa.
Ngọn lửa đang dần dần tiếp cận Bánh Gạo và tôi.
Tôi ôm Bảnh Gạo vào lòng và chặn ngọn lửa. Lửa đã đốt cháy lưng và làm cháy xém quần áo của tôi.
Đau quả… Tôi đau muốn ngất đi, nhưng tôi không thể ngất đi lúc này, con tôi vẫn còn ở đây
Ông trời ơi… xin hãy giúp chúng tôi… “Huỳnh Bảo Nhi.
Ngay khi ý thức của tôi mất đi, tôi nghe thấy một tiếng gào thét. Là giọng của Phan Huỳnh Đức đúng không?
Anh ta đến cứu tôi sao?
Tôi mở miệng, cố gắng kêu cứu.
Nhưng khi tôi mở miệng và tất cả những gì tôi hít vào chỉ là làn khỏi dày đặc.
Tôi liên tục ho, ho như thể muốn lôi hết tim phổi của tôi ra vậy. “Âm.”
Sau một tiếng động lớn, cánh cửa sắt đang đóng chặt kia được mở ra.
Tôi thấy một bóng đen đang lao về phía tôi. “Huỳnh Báo Nhi. Huỳnh Bảo Nhi.”
Phan Huỳnh Đức… cứu con tôi… cứu con tôi.. Tôi không thể nhìn thấy mọi thứ trước mắt, trời tối đen và tôi không thể nhìn thấy gì cả.
Cuối cùng, tôi bị bóng tối nuốt chứng. … Kinh Thánh nói rằng một cặp vợ chồng có thể cùng nhau trải qua khó khăn mới là một cặp vợ chồng thực sự.
Tõi và Trần Thanh Vũ đã trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng tại sao chúng tôi vẫn chưa trở thành một cặp vợ chồng thực sự chứ? “Tít tít.” “Bệnh nhân ngừng tim, tăng điện áp. “Phich.” “Con ngươi đang bắt đầu giãn ra, chuẩn bị tiêm thuốc.” “Tiếp tục dùng máy kích tim.”
Nhiều giọng nói… khó chịu quá…
Tôi cảm thấy cơ thể liên tục bị kích thích bởi một thứ gì đó, cơ thể tôi giống như đang lang thang trên đại dương, trôi nổi và không thể tìm thấy đường về nhà “Vân Hạ, xin cô, cô đừng rời xa tôi, Vân Hạ” “Huỳnh Bảo Nhi, nếu em dâm chết, tôi sẽ bóp chết con em, em có nghe thấy không?”
Con… đúng rồi, Bánh Gạo.
Bánh Gạo của tôi đang đợi tôi, không thể chết, tôi muốn báo thù, tôi muốn bảo thù. “Bệnh nhân đang có ý chỉ sinh tôn rất mãnh liệt, tiếp tục chuẩn bị bước tiếp theo.” “Bảo Nhi, đây không phải là nơi chị nên ở, mau trở về đi.”
Tôi đang trôi nổi lang thang và đi tới một nơi toàn màu trắng.
Sau đó, tôi nhìn thấy Trần Thanh Kiên.
Đôi mặt anh ấy nhìn tôi rất buồn và bảo tôi đừng ở lại đây. Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc của Trần Thanh Kiên mà không kim được nước mắt. “Thanh Kiên, có thể gặp được em thật tốt.” Tôi bước tới, nấm tay Trần Thanh Kiên và nói.
Ánh mắt của Trần Thanh Kiên vẫn rất dịu dàng, anh ấy đối diện với tôi, nhẹ nhàng nói: “Bảo Nhi, chị về đi, anh họ đang đợi chị.” “Không, chị không muốn quay lại, anh ấy không biết chị… anh ấy không biết chị” Tôi lắc đầu, như một con lật đật.
Trần Thanh Kiên nhìn bộ dạng tôi như vậy, dùng giọng nói trầm ẩm dễ chịu nói với tôi: “Đừng tin những gì mắt mình thấy, Bảo Nhi, đừng tin những gì mát mình thấy”
Ý Trần Thanh Kiên là gì?