Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Cũ

Trần Danh nói rằng Trần Thanh Vũ không động vào Lê Minh Quang nhanh như vậy, bởi vì còn có một mục đích khác, đó là muốn lấy được thuốc giải.

Thứ thuốc mà Lê Minh Quang đã tiêm vào trong cơ thể tôi, đã phá hủy thần kinh và ảnh hưởng rất lớn đến thân thể của tôi, bây giờ y học hiện đại vẫn chưa tìm ra cách nào chữa tận gốc, nhưng Lê Minh Quang đã nghiên cứu ra thuốc giải trong tay.

Trần Thanh Vũ đang nghĩ cách để lấy được loại thuốc giải đó.

Có điều, Lê Minh Quang lại là một kẻ cực kỳ xảo quyệt, cho dù Trần Thanh Vũ dùng cách nào để điều tra để cố gắng tìm được thuốc giải nhưng cuối cùng cũng đều vô ích.

Tôi không bận tâm đến việc bây giờ mình trông như thế nào, tôi cảm thấy hai tay của mình đã tốt hơn, gương mặt cũng đẹp hơn và nỗi đau tôi từng phải chịu đựng cũng đã không còn nữa, tất cả chỉ còn là quá khứ.

Tôi không cần bất cứ loại thuốc giải nào, chỉ cần Trần Thanh Vũ quay trở về là được.

Sau khi tập đoàn Aliba liên tục hứng chịu hàng loạt sự tấn công, lung lay sắp sụp đổ, bố Nguyễn Trung Quân vì cố gắng chèo chống toàn bộ công ty, cuối cùng cũng đã đổ bệnh.

Mặc dù chuyện quan trọng của công ty là do Trần Thanh Vũ cố tình tung tin ra, những vẫn gây ra rất nhiều tổn hại cho tập đoàn.

"Bảo Nhi, con có thể nói chuyện với mẹ được không?" Mẹ Trịnh Phương Thảo chăm sóc tôi, mỗi ngày đều ôm tôi và không ngừng gọi tên tôi.

Tôi biết mẹ rất khó chịu khi nhìn thấy tôi bị như vậy, nhưng tôi không còn cách nào khác nữa.

Chỉ cần tôi nhắm mắt lại, bóng dáng của Trần Thanh Vũ sẽ hiện ra trước mắt ngay lập tức.

Tôi muốn nhìn thấy Trần Thanh Vũ.

"Oa oa oa… mẹ ơi."

Bánh Gạo đang khóc.

"Bảo Nhi, con có nghe thấy không, Bánh Gạo đang khóc, nếu bây giờ con cứ thế này, thằng bé sẽ rất khổ sở nếu thấy con như vậy." Mẹ ôm lấy mặt của tôi, tiều tụy nói.

"Mẹ ơi…" Tôi hé miệng, khó khăn bật ra hai chữ.

Cổ họng của tôi, kì diệu thay, tôi đã có thể phát ra một chút âm thanh, mặc dù rất khàn, rất yếu ớt nhưng vẫn có thể nghe được một chút ký tự.

"Bảo Nhi, bây giờ con nhất định phải kiên cường, nghe lời mẹ nói, có được hay không? Đừng tiếp tục như thế này, trong lòng mẹ thật sự rất khó chịu." Trịnh Phương Thảo nhìn tôi rồi lại rơi nước mắt nói.

Tôi khổ sở, mẹ cũng sẽ khổ sở, Bánh Gạo cũng sẽ rất khổ sở.

Tôi nên vui vẻ lên.

"Bế Bánh Gạo… lại đây." Cuống họng tôi khàn khàn, tự hỏi không biết mẹ có thể hiểu những gì tôi nói hay không.

Bà đứng dậy rồi gọi người đưa Bánh Gạo đến đây.

Bánh Gạo khóc nhiều đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, sau khi nhìn thấy tôi thì thằng bé vội vàng nhào vào lòng tôi.

"Mẹ ơi… mẹ ơi…" Bánh Gạo ôm chặt lấy cổ của tôi, dùng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt cọ cọ vào cổ tôi.

Tôi cảm nhận được hành động của thằng bé, hốc mắt không kìm được hiện lên một chút màu đỏ.

"Bánh Gạo…" Tôi chậm rãi gọi tên thằng bé.

Bánh Gạo mở to cặp mắt phượng giống như Trần Thanh Vũ, nhìn tôi bằng ánh mắt tủi thân đáng thương.

"Mẹ ơi… bọn họ đều nói rằng bố đi rồi, có phải bố không cần Bánh Gạo nữa không."

"Bố… vẫn đang ở đây." Nghe thấy giọng nói non nớt tủi thân của Bánh Gạo, tôi cảm thấy vị trí trái tim của mình có chút đau đớn khó nói nên lời.

Tôi khó nhọc đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nhỏ bé của Bánh Gạo rồi thì thầm nói.

"Thật sao?" Thằng bé nhìn tôi, ngây thơ hỏi.

"Thật… vẫn ở đây, bố sẽ không rời đi."

Trần Thanh Vũ, em và Bánh Gạo đang chờ anh, vì vậy, cầu xin anh nhất định phải quay trở về, biết chưa?

Trước đây là anh đợi em, bây giờ đổi lại, em đợi anh.

Vụ nổ lớn của nhà họ Trần là một tin tức rất lớn ở trong thành phố.

Mà tập đoàn Trần Thăng bị phá sản, lại càng khiến cho mọi người thổn thức không thôi.

Trần Thanh Vũ dùng cách này khiến cả hai bên đều không có lợi, vừa tiêu diệt Lê Minh Quang, vừa phá hủy thế lực đứng đằng sau lưng anh ta, nhưng cũng khiến phía chúng tôi lao đao.

Về phần Nguyễn Mỹ, công an nói tạm thời bây giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích của cô ta, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ tăng cường phạm vi tìm kiếm.

Tập đoàn Aliba được bố Nguyễn Trung Quân chèo chống, nên miễn cưỡng còn có thể đứng vững một chút.

Nhưng thân thể bố trở nên ốm yếu, ông đổ bệnh vì công việc quá nhiều, lại thêm việc tôi cũng đang bị bệnh, điều này khiến mẹ Trịnh Phương Thảo càng ngày càng kiệt sức.

Một tháng sau, là tang lễ của Trần Thanh Vũ.

Tôi không đi tham gia, chỉ một mình ôm Bánh Gạo rồi lẳng lặng ngơ ngác nhìn về phương xa.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, tôi nghĩ rằng Trần Thanh Vũ nhất định đang sống ở một nơi nào đó mà tôi không biết.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nở một nụ cười.

"Mẹ ơi, cuối cùng thì mẹ cũng cười rồi." Bánh Gạo ngạc nhiên nói sau khi nhìn thấy nụ cười của tôi.

Tôi cúi đầu xuống rồi chạm nhẹ vào đầu thằng bé một cách âu yếm.

"Mẹ xin lỗi… Bánh Gạo."

Tôi lẩm bẩm nói nhẹ rồi gọi tên của Bánh Gạo.

Dây thanh quản của tôi bị tổn thương nghiêm trọng nên chỉ có thể thốt ra những chữ mơ hồ này, dù có như thế này thì mẹ và mọi người vẫn có thể hiểu được những gì tôi muốn nói ra.

Phan Huỳnh Đức đã bỏ đi từ sau lần đó.

Anh ta yêu cầu Victor thông báo với tôi, nói rằng anh ta sẽ chờ tôi suy nghĩ rõ ràng.

Đối với Phan Huỳnh Đức, tôi thực sự cảm thấy có chút phức tạp.

Đến tận cuối cùng, Phan Huỳnh Đức vẫn không chịu nói cho tôi biết quan hệ giữa anh ta và Trần Thanh Vũ là như thế nào, nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ tôi đã đoán ra.

Ba năm sau.

"Chủ tịch, lần này tập đoàn Lexus muốn tìm đối tác trong thành phố, đây là một cơ hội cực kỳ tốt đối với tập đoàn Aliba của chúng ta." Thư ký đặt một tập tài liệu ở trước mặt của tôi, nghiêm nghị nhìn tôi nói.

Tôi mở tập tài liệu ra, nhìn thoáng qua rồi cau mày nói: "Việc điều tra tình hình của tập đoàn Lexus đã hoàn thành chưa?"

"Vâng, chủ tịch của tập đoàn Lexus là bà Vũ Khánh Vân, bà là cổ đông lớn nhất của công ty, tôi đã cho người gửi thông tin của bà Vũ Khánh Vân tới đây."

"Tôi rất hài lòng với cách làm việc của cô đấy, mau cử người đi chuẩn bị gặp bà ấy đi."

Tôi gấp tập hồ sơ lại rồi nhìn thư ký nói.

Thời gian ba năm qua, thông qua sự nghiên cứu y thuật của Lê Hoàng Long, cuối cùng dây thanh quản của tôi cũng đã được chữa trị tốt, nhưng do lúc trước bị tổn thương nghiêm trọng, nên bây giờ mỗi khi phát ra tiếng tôi lại cực khổ hơn người bình thường rất nhiều. Mỗi lần nói chuyện, cổ họng của tôi lại hơi nhói lên, nhưng sau đó quen dần lại cảm thấy không sao nữa, dù sao sau tất cả mọi chuyện, tôi có thể mở miệng nói chuyện đã là cực kỳ may mắn rồi.

Đã ba năm trôi qua sau khi chuyện đó xảy ra.

Nỗi đau lúc đó vẫn còn hằn sâu trong trái tim tôi, lâu ngày cũng không có cách nào chữa lành được.

Lê Minh Quang chết, cảnh sát truy tìm tung tích Nguyễn Mỹ, sau nửa năm cuối cùng cũng tìm thấy thi thể của cô ta nằm trong một khe núi. Bọn họ xác định rằng khi cô ta đang tìm cách chạy trốn thì vô tình bị trượt chân rơi xuống vách núi chết.

Đối với tôi mà nói, Nguyễn Mỹ chết một cách dễ dàng như vậy, tuy rằng có chút khó tin nhưng người cũng đã chết rồi, tôi không còn cách nào khác.

Sau khi bố Nguyễn Trung Quân giao công ty cho tôi thì lập tức rời đi cùng mẹ Trịnh Phương Thảo.

Tôi dùng thời gian ba năm để chèo chống toàn bộ công ty, mà một phần lớn trong đó là nhờ có Phan Huỳnh Đức.

Phan Huỳnh Đức đã cho thư ký đến hợp tác cùng tập đoàn Aliba, rồi rót vài trăm triệu USD vào tài chính của công ty để tập đoàn Aliba có thể tiếp tục hoạt động kinh doanh.

Mà sau khi hợp tác, tôi và Phan Huỳnh Đức lại dần trở nên gần gũi hơn.

Tôi coi Phan Huỳnh Đức như người thân trong gia đình mình.

Bánh Gạo cũng rất thích quấn lấy Phan Huỳnh Đức, có lẽ là vì khuôn mặt kia của Phan Huỳnh Đức rất giống với Trần Thanh Vũ?

Trần Thanh Vũ...

Nghĩ tới cái tên này, trái tim của tôi không nhịn được xẹt qua một chút đau lòng.

"Vân Hạ, tôi đưa Bánh Gạo về trước nhé, thằng bé nói muốn đi ăn lẩu ở một nhà hàng vừa khai trương, cô có muốn đi cùng không?" Khi tôi đang suy nghĩ miên man thì lúc này Vũ Khả Hân lại gọi điện thoại đến.

Bánh Gạo hiện đang học tại một trường học quý tộc, Vũ Khả Hân là người đưa đón thằng bé mỗi ngày.

"Có rất nhiều công việc trong tay đang cần giải quyết, chỉ sợ là…" Tôi nhìn đống tài liệu chồng chất như núi trên mặt bàn, đau đầu nói.

Gần đây hiệu quả công việc và tiến triển của tập đoàn Aliba càng ngày càng tốt, có rất nhiều công ty muốn hợp tác với tập đoàn khiến tôi không có thời gian rảnh rỗi để ở cạnh Bánh Gạo.

"Mẹ ơi… đã mấy ngày rồi Bánh Gạo chưa được gặp mẹ, Bánh Gạo muốn được ăn cơm với mẹ." Giọng nói của Bánh Gạo truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

Nghe được giọng nói của thằng bé, tôi cảm thấy hơi đau lòng, vội nói: "Bánh Gạo, mẹ sẽ đến ngay bây giờ."

Cuối cùng tôi chỉ có thể trì hoãn công việc để xử lý sau.

Tôi đã không gặp Bánh Gạo trong một thời gian dài rồi.

Những ngày này, tôi trở về biệt thự vào lúc nửa đêm, ngủ được hai, ba tiếng rồi lại bắt đầu một cuộc họp, sau đó đi đến xưởng kiểm tra rồi xã giao với các công ty khác.

Thời gian có thể dành cho Bánh Gạo thực sự rất ít, ít đến đau lòng.

Tôi kêu Trần Danh chuẩn bị xe rồi lập tức đi tìm Vũ Khả Hân và Bánh Gạo.

Sau khi đến nhà hàng lẩu, tôi đã nhìn thấy hai người họ từ phía xa.

Sau khi Bánh Gạo nhìn thấy tôi, thằng bé vội vàng nhào về phía tôi.

Trong thời gian ba năm, Bánh Gạo càng ngày càng cao lớn, nét mặt cũng càng lúc càng giống Trần Thanh Vũ.

"Bánh Gạo đã nặng hơn rất nhiều rồi nhỉ?" Tôi bế Bánh Gạo lên và nói một cách khó khăn.

"Đã lâu rồi mẹ không bế Bánh Gạo." Bánh Gạo chu mỏ, tỏ vẻ đáng thương nhìn tôi nói.

Tôi nhìn dáng vẻ tủi thân của Bánh Gạo như thế, nhẹ giọng nói lời xin lỗi: "Đó là lỗi của mẹ, gần đây do mẹ bận rộn công việc nên không quan tâm đến Bánh Gạo, mẹ xin lỗi."

Bánh Gạo chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, ôm chặt lấy cổ tôi rồi dùng khuôn mặt non nớt cọ cọ vào má của tôi nói: "Bánh Gạo tha thứ cho mẹ, bố Đức nói rằng mẹ chính là một người phụ nữ mạnh mẽ."

Nghe thấy Bánh Gạo đổi cách xưng hô với Phan Huỳnh Đức, khuôn mặt của tôi lập tức đen xì lại.

Không biết từ khi nào mà Bánh Gạo lại gọi Phan Huỳnh Đức là bố Đức rồi?

"Bánh Gạo, con không được phép gọi chú ấy như vậy, phải gọi là chú Đức, biết chưa?"

"Xưng hô như vậy thì sao? Hửm?" Một giọng nói trầm thấp xấu xa đột nhiên vang lên ở sau lưng tôi.

Tôi quay đầu lại thì thấy toàn thân Phan Huỳnh Đức đều mặc đồ đen.

Anh ta đã hoàn toàn gỡ bỏ mặt nạ, đôi mắt xanh lục luôn khiến người ta sợ hãi kia lại đang nhìn tôi một cách chăm chú.

"Anh… anh không đi Brazil sao?" Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, kinh ngạc hỏi.

Công việc kinh doanh của Phan Huỳnh Đức ở Brazil rất tốt, gần đây không phải anh ta đã bay đến đó rồi sao? Tại sao lại có thể ở trong thành phố được.

"Không muốn gặp tôi sao?" Phan Huỳnh Đức bước đôi chân thon dài tới gần tôi, hơi thở nóng rực phả vào khuôn mặt của tôi khiến cả người tôi không nhịn được run lên.

Đối mặt với khuôn mặt đẹp trai giống với Trần Thanh Vũ kia, tôi thực sự… có chút không chống đỡ nổi.

Tôi ngượng ngùng nói: "Làm sao có thể như vậy? Anh là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Aliba chúng tôi, tại sao tôi lại không muốn gặp anh cơ chứ."

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận