Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Cũ

Huỳnh Bảo Nhi bắt lấy cánh tay Trần Thanh Vũ, khẩn cầu nhìn anh nói: “Trần Thanh Vũ, chúng ta sinh đứa nhỏ này ra đi được không?”

Cánh môi mỏng của Trần Thanh Vũ mím thành một đường, anh bực bội nhìn Huỳnh Bảo Nhi, dường như là đang suy xét đến lời khẩn cấu của cô.

Mãi một lúc lâu sau Trần Thanh Vũ mới vươn tay ra, bàn tay to của anh che phủ gương mặt Huỳnh Bảo Nhi, anh nói: “Bào Nhi, đổi với anh mà nói thì em mới là quan trọng nhất, em hiểu không?”

“Em biết sau khi sinh đứa nhỏ này ra, em cũng chỉ có thể ở cùng nó vài năm nhưng mà em muốn mang đứa nhỏ này đến bên Bánh Gạo.Mấy năm nay, đứa bé ấy đã rất cô đơn rồi.”

Là con trong một gia tộc lớn thực sự rất cô đơn, Bánh Gạo cũng không ngoại lệ.

Huỳnh Bảo Nhi luôn muốn đem lại cho Bánh Gạo một cuộc sống ấm no hạnh phúc, tuy nhiên vào thời điểm sự nghiệp của cô đạt đến đinh cao, cô đã vô tinh quên mất việc quan tâm đến Bánh Gạo, cũng chính vì vậy mà cậu càng ngày càng trở nên cực đoan.

Giờ cậu đã mười tám tuổi, đã là trẻ vị thành niên rồi nhưng càng lớn thì Bánh Gạo lại càng thể hiện rõ mình là một đứa phản nghịch, làm ra bao nhiều chuyện khiến Huỳnh Bào Nhi phải đau lòng.

“Trần Thanh Vũ, anh đồng ý với em đi được không.”

Huỳnh Bảo Nhi nằm chặt áo của Trần Thanh Vũ, thấy anh không chịu trả lời thi cô không nhịn được nhắc lại lần nữa.

Trần Thanh Vũ củi đầu, anh nhìn hốc mắt rướm lệ của người phụ nữ trước mặt, cuối cùng thờ dài một hơi, vươn tay ôm lấy eo Huỳnh Bảo Nhi rối trắm giọng nói: “Trước tiên chúng ta phải quan sát một thời gian đã, nếu đứa trẻ này mang đến vấn đề gì nghiêm trọng cho cơ thể em thì anh sẽ lập tức lấy đứa nhỏ này ra.”

“Được.” Nếu Trần Thanh Vũ đã nói như vậy thì có nghĩa là anh đã đồng ý thỏa hiệp.

Huỳnh Bảo Nhi vuốt ve bụng minh, cô củi đầu, khỏe môi khẽ cong lên.

Con yêu, con nhất định phải tranh giành lấy sự sống của chính minh có biết không?

Thành phố giải trí lớn nhất ở thủ đô, hộp đêm Đế Vương.

Trần Quân Phi mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cúc áo bò nguyên không cài để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo của một chàng trai mới lớn.

Dưới thân cậu là một người phụ nữ nhìn cực kỳ quyến rũ nhưng không kém phần lẳng lơ, cô ta ngồi gọn dưới háng Trần Quân Phi, liên tục lắc eo,

“O… anh Phi, anh đúng là lợi hại mà.”

Ở thành phố này, Trần Quân Phi chẳng khác nào bá chủ, bởi vì dù sao thì cậu cũng là người nhà họ Trần – một gia tộc lớn nhất ở đây cho nên bất cứ kẻ nà nhìn thấy câu cũng phải nề mặt mà củi đầu.

Trong mắt tất cả mọi người, Trần Quân Phi chính

là một công từ nhà giàu ăn chơi trác táng chinh hiệu, từ mười lăm tuổi đã bắt đầu chơi gái, mọi người đặt cho cậu biệt danh là thiếu gia ăn chơi.

“Đồ vô dụng, mới vậy mà đã không chịu được rồi.” Trần Quân Phi nhìn người phụ nữ đang thờ hồn hến dưới thân minh, không kiên nhẫn dùng một chân

đá văng cô ta ra.Khuôn mặt cô gái bị đả văng ra ngoài bắt đầu ủng hồng, dường như câu nói của Trần Quân Phi đã động chạm đến lòng tự tôn của cô ta.

“Anh Phi..” Cô ta lắc lắc cái mông, vẫn không chịu từ bỏ ý định leo lên người Trần Quân Phi nhưng lúc này cậu lại thẳng tay kéo khóa quần, khuôn mặt đẹp trai đến động lòng người kia lộ rõ vẻ chán ghét: “Cút.”

Cậu chơi gái thì chi chơi một lần, không thích chơi nhiều.

Bị Trần Quảng Phi đuổi thẳng cổ như vậy, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô gái kia thoảng chốc cứng đờ.

Cô ta cắn môi, cổ nén nỗi nhục vào trong, nhặt đồng quản áo vương vãi trên đất mặt vào rối sau đó hoàng loạn rời đi.

“Sao vậy? Cô gái đó hầu hạ không tốt à?” Một chàng trai có đôi mắt hoa đào long lanh bước tới, vỗ

vỗ bà vai Trần Quân Phi hỏi. Cầu chàng trai này tên Lê Hoàng An, là con trai Lê

Hoàng Long, cậu ta nhỏ hơn Trần Quân Phi một tuổi, là con riêng của Lê Hoàng Long.

“Mấy loại hàng kiểu này, tôi đã chơi chán rồi.” Trần Quân Phi không kiên nhẫn đẩy tay Lê Hoàng An ra, cậu ngồi xuống uống một ngụm rượu,Lê Hoàng An nhìn dáng về này của Trần Quân Phi, cầu ta cười hì hì nói: “Hóa ra là chơi chán rối à, theo tôi biết thì có một đám phụ nữ vừa được đưa tới, vừa mềm vừa ngon, trong veo như nước, để tôi kêu giám đốc dâng lên cho câu.”

“Tôi không cần mấy loại đàn bà vừa lòe loẹt vừa thiếu tinh tế, kém văn hóa đô.” Trần Quân Phi liếc nhìn Lê Hoàng An một cái, không kiên nhẫn nói.

Lê Hoàng An liếc mắt nhìn Trần Quân Phi, bắt lực buông tay nói: “Tôi biết khẩu vị của cậu, yên tâm đi, tuyệt đối đúng sở thích của cậu mà.”



Trần Quân Phi yên lặng uống rượu, nhắm mắt làm ngơ trước cành tượng xa hoa cách đó không xa, mười phút sau Lê Hoàng An thật sự đưa tới một đám phụ nữ ăn mặc trang điểm đơn thuần.

Trấn Quân Phí lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy người phụ nữ đó một cải, dáng vẻ hứng thủ của cậu dường như sắp không còn nữa, mãi cho đến khi nhìn thấy cô gái đứng cuối cùng với khuôn mặt xinh đẹp, cô gái trẻ ấy có đội mắt trong veo, Trần Quân Phi giơ tay chỉ vào cô gái đang núp sau đảm phụ nữ đó rối hở hững nói: “Cô gái đó, tôi muốn.”

Lê Hoàng Long nhìn về hướng ngón tay Trần Quân Phi đang chỉ, kết quả lại nhìn thấy một gương mặt mi canh trong veo, không nhịn được nói: “Cậu đổi khẩu vị rồi sao?”

Những người phụ nữ trước mà Trần Quân Phi chọn, có cô nào thân hình không phải ở dạng yêu kiểu quyến rũ ma mị chứ? Cô gái này nhìn gầy gầy ốm yếu, nếu dùng cô ấy để phát dục thì thực sự khiến người ta có cảm giác mình là một đứa đã đánh mất lương tâm.

“Cậu có ý kiến sao?” Trần Quân Phi lạnh lùng liếc Lê Hoàng An một cái.

“Không, tùy ý cậu, còn tôi chọn người này.”

Lê Hoàng An rụt rụt cổ, cười gượng một tiếng rối sau đó ôm một người phụ nữ ngực to bự tổ chàng rời đi.

Những người phụ nữ không được chọn đành rði di với nét mặt thất vọng ê chế, trong hộp đêm chỉ còn lại Trần Quân Phi và Cẩm Tiên.

Cẩm Tiên co quắp nhìn khuôn mặt quỷ quyệt của Trần Quân Phi, lắp bắp nói: “Anh Phi.”

Cô vừa mới tới đây đã bị giám đốc đẩy đi, giám đốc còn nói phải hầu hạ anh Phi cho thật tốt, ông ấy còn nói rằng nếu người nào được cậu lựa chọn thì người đây cực kỳ may mắn.

“Trước kia từng hậu hạ người nào chưa?” Trần Quân Phi không thèm để ý, cậu liếc mắt nhìn Cẩm Tiên một cái rồi nói với vẻ mặt không cảm xúc.

“Không… không.” Cẩm Tiên có hơi then thùng, cô liếc mắt nhìn Trán Quân Phi,

Đây mắt Trần Quân Phi dẫn hiện lên một màn sương mù, cậu cười nhạo một tiếng rồi đứng dậy đi tới trước mặt Cẩm Tiên. Cậu vươn tay ra bóp lấy chiếc cằm nhọn hoắt của cô, nhìn khuôn mặt Cấm Tiên âm thẩm đánh giá.

“Nhiìn quá bình thường nhưng cơ thể lại sạch sẽ, cời quần áo ra đi.”

Nghe câu nói ngang ngược tàn nhẫn của người đàn ông trước mặt, cả người Cẩm Tiên cứng đờ.

Cánh môi cô run rẩy, ngón tay cũng run theo,

chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người ra.

Nhìn thân hình trắng nôn như tuyết của người con gái trước mặt, dường như Trần Quân Phi lại Cảm thấy khả hài lòng. Cậu đầy Cẩm Tiên nằm trên thảm, mờ hai chân cô ra, không chút thương tiếc đâm thẳng vào Cẩm Tiên, chuẩn bị chiếm lĩnh cô gái hồn nhiên này.

“A.” Cơn đau đớn chẳng khác gì việc cơ thể bị xé làm đối truyền đến, Cẩm Tiên hét lên một tiếng, nước mắt chảy ra.

“Câm miệng.” Trần Quân Phi lạnh mặt, cậu bóp chặt cổ Cẩm Tiên, đôi mắt vốn đã cực kỳ hung hãn giờ lại thêm vẻ lạnh buốt.

Me di…

Trần Quân Phi mê luyến nhìn gương mặt dưới thân mình, người phụ nữ này có thể ví như bông hoa lê dính phải mưa sa vậy, động tác quyến rũ này của cô khiến cậu nhỏ lại người phụ nữ trong kí ức đó.

Me di… me di…

Nơi đáy mắt Trần Quân Phi hiện lên vẻ si mê, dân dần và si mê ấy lại biến thành nỗi căm hận, động tác của cậu càng lúc càng nhanh.Cẩm Tiên sắp không chịu nổi đến nơi nữa rồi, cô phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi sau đó ngất xỉu.

Khắp hộp đêm tràn ngập hơi thở ám muội nóng bỏng của tình dục, không biết qua bao lâu hộp đêm mới dần dần yên tĩnh trở lại.

Trần Quân Phi đã mất dần đi lý trí, màu đỏ tươi nơi đảy mắt từ tử rút xuống.

Cậu rút ra khỏi người Cẩm Tiên, hai chân cô mềm nhũn ngã bệch xuống, nhìn nét mặt xen lẫn sự đảng thương và thống khổ của cô thu Trần Quân Phi hừ lạnh một tiếng, cậu nhặt quần áo lên, sau đó rời khỏi hộp đêm,

“Cậu chủ, về rối sao?”Vệ sĩ vừa nhìn thấy Trần Quân Phi bước ra thi anh ta lập tức chạy theo sau.

“Hãy nói với giám đốc ở đây, cô gái kia, tôi sẽ bao nuôi.”

Trần Quân Phí không trả lời câu hỏi của vệ sĩ, cậu đứng bằng chân hờ hững ra lệnh.

“Da.”



Đây là lần đầu tiên Trần Quân Phi chọn bao nuôi một cô gái, những người phụ nữ trước kia đều tự mình tìm đến cửa, cậu chơi một lần là bỏ, chưa từng có hứng thủ với ai lần thứ hai. Xem ra cô gái tên Cẩm Tiên này đã thực sự khiến Trấn Quân Phí vừa lòng rồi sao?

Sau khi Trần Quân Phi rời khỏi thi Phan Huỳnh Bảo lại xuất hiện.

Trước mặt cậu ấy là một cái máy tính, bên trong có hình ảnh vừa nãy của Trần Quân Phi, Phan Huỳnh Bảo nhìn người phụ nữ nằm bất động trên nền đất, sắc mặt trắng bệch thì trên mặt cậu bắt đầu nổi lên một lớp băng lạnh đến thấu xương.


“Hắc Ưng, điều tra thân thế của người phụ nữ này xem sao.”

Phan Huỳnh Bảo chỉ vào Cẩm Tiên, hờ hững nối ra mệnh lệnh.”Vâng ạ.”

Hắc Ung cung kính nhìn Phan Huỳnh Bảo, sau đó mở miệng nói: “Cậu chủ, chúng ta cüng nên về thôi, nếu không bà chủ sẽ lo lắng lắm đó.”

Phan Huỳnh Bảo lạnh nhạt đóng máy tính lại, đôi mắt màu xanh lục kia hiện lên tia sáng.

“Hắc Ưng, anh nói xem vì sao tôi lại được sinh ra trên đời này?” Phan Huỳnh Bảo lầm bẩm lầu bầu nói khiến Hắc Ưng căng thẳng đến tột độ.

Anh ta hả miệng, yên lặng nhìn sườn mặt tinh xảo hoàn mỹ của chàng trai trước mặt, không biết nên nói thế nào cho phải.

“Loại người khốn nạn bất cần đời như Trần Quân Phi lại được bà ấy yêu thương hết mực, bọn họ ở bên nhau mỗi ngày nhưng còn tôi, tại sao lại tôi lại phải nấp trong bóng tối mãi như vậy, chi có thể nhận một cái danh phận là đứa con ngoài dã thủ thôi sao? Anh nói đi, tôi được sinh ra trên đời này là vì cái gì vậy? DI Thanh Mây nói tôi dược sinh ra bởi tình yêu? Nếu thật là vậy thì sao bà ấy lại không nhớ đến đứa con trai là tôi chứ?”

“Cậu chủ.” Hắc Ưng nghe vậy, lo lắng nhìn Phan Huỳnh Bảo đang dần dần bị bóng tối và phẫn hận bao trùm

Phan Huỳnh Bảo là một người rất có năng lực, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể nám giữ thế lực Mafia bên Ý.Tuy nhiên trong lòng cậu vẫn luôn tồn tại một nút thất, và nút thắt ấy không ai có thể gỡ được.

“Bố tôi là một người đàn ông kiêu hùng mạnh mẽ, rốt cuộc là vì sao… lại sinh ra tôi?”

Phan Huỳnh Bào cười một tiếng châm chọc rồi đi về phía trước.

Hắc Ưng nhìn bóng dáng lạnh lùng kiêu ngạo của chàng trai, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực và lo lắng.

Hà Nội, nhà họ Phan.

Phan Huỳnh Bảo vừa về biệt thự thì người làm chạy đến giúp cậu thay giày,

Cậu ấy liếc mắt nhìn đại sảnh rồi sau đó hỏi một

người làm: “Di Thanh Mây đang ở tầng hầm sao?” “Đúng vậy, hôm nay là một ngày rất quan trọng.”

Người làm lễ phép trà lời câu hỏi của Phan Huỳnh Bảo.

Đúng vậy, hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng.

Phan Huỳnh Bảo cụp mắt xuống, từ trong đôi mắt ấy hiện lên tia sáng như ẩn như hiện.”Các người lui xuống hết đi.” Phan Huỳnh Bảo phát tay, người làm đều rời đi hết để lại một đại sảnh xa hoa trống không yên tĩnh đến lạ thường, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng cô đơn,

Phan Huỳnh Bảo lấy điện thoại ra nhẹ nhàng án một dãy số.

“Alo, tôi là Huỳnh Bảo Nhi.” Vài giây sau, điện thoại đã được kết nối, giọng nói dịu dàng của Huỳnh Bào Nhi truyền đến tai cậu.

Nghe được giọng nói ấm áp dịu dàng của Huỳnh Bảo Nhi, trái tim Phan Huỳnh Bảo đột nhiên run lên.

Cậu dùng sức siết chặt tay thành nắm đấm, đôi mắt đẹp như ngọc lục bảo hiện lên vẻ khát vọng.

“Sao không nói gì vậy? Là Bánh Gạo sao?” Huỳnh Bảo Nhi đợi hồi lâu mà chỉ thấy đầu dây bên kia vẫn im lặngnên cô đành lên tiếng trước.

Nghe được câu nói này của Huỳnh Bảo Nhi, đôi mắt Phan Huỳnh Bảo lại bị bao phủ bởi một lớp sương mì lạnh buốt.

Cậu lạnh mặt không nói tiếng nào, trực tiếp ngắt điện thoại.

“Tút tút tút.” Trong điện thoại dội lại mấy tiếng tút tút, Huỳnh Bảo Nhi bắt đầu cảm thấy hơi mơ hồ.Cô nhìn chăm chằm vào điện thoại, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên về khổ sở,

Bánh Gạo… Rốt cuộc là con bị sao vây?

“Sao vậy? Bụng không thoải mái à?” Trần Thanh Vũ bước ra từ phòng tắm, nhận thấy sắc mặt tái nhợt của Huỳnh Bào Nhi thì anh nghĩ rằng bụng cô không thoải mái nên vôi vàng bước đến hỏi.

Nhấn Mở Bình Luận