Sau khi cùng Lê Minh Quang chào hỏi xong, Lê Minh Quang dẫn tôi ngồi xuống bên cạnh uống rượu.
Chúng tôi ngồi được một lúc thì nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo từ ngoài cổng vọng vào. Tôi hơi nghi ngờ nhìn qua thì trông thấy Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ xuất hiện. Nhìn hai người bọn họ đứng cạnh nhau rất xứng đôi vừa lứa, hơn nữa là hôm nay Nguyễn Mỹ còn mặc một bộ váy trắng tinh trông y hệt váy cưới, khiến cả người cô ta trở nên cao quý lạ thường.
Cô ta đứng cạnh Trần Thanh Vũ với nụ cười thường trực trên môi, nụ cười trông có vẻ thông minh lanh lợi càng làm cô ta duyên dáng quyến rũ động lòng người hơn.
Trần Thanh Vũ đứng bên cạnh Nguyễn Mỹ, tuy thân hình gầy gò hơn trước kia rất nhiều nhưng ánh mắt vẫn như vậy, vẫn sắc bén, khuôn mặt nghiêm nghị xen lẫn chút băng lãnh, đôi môi mỏng mím chặt, trông giống y như một lưỡi băng lạnh lẽo.
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ đứng ở cửa, trái tim bỗng dâng lên một cảm giác chua xót khó hiểu, không thể diễn tả thành lời.
Lê Minh Quang nhìn thấy cảm xúc của tôi lúc này, đưa tay ra, thản nhiên nói: “Muốn đi lên chào hỏi không?” “Không cần.” Tôi thờ ơ lắc đầu nói với Lê Minh Quang, tôi và Trần Thanh Vũ đã kết thúc rồi, gặp lại cũng giống như những người xa lạ với nhau, không nhất thiết phải tới chào hỏi.
Nghe xong lời của tôi, Lê Minh Quang cũng không ép buộc, chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng pha lẫn chút phức tạp.
Chúng tôi không tới chào hỏi đám người Trần Thanh Vũ, nhưng Nguyễn Mỹ đã đưa Trần Thanh Vũ đi lại gần tôi.
Tôi nghĩ Nguyễn Mỹ không thể chờ thêm một giây phút nào nữa mà muốn diễu võ dương oai trước mặt tôi ngay lập tức, nhanh chóng cho tôi thấy bây giờ cô ta và Trần Thanh Vũ tình cảm đến mức nào. Nhưng đáng tiếc là cái cách mà Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ ở cùng với nhau bây giờ, không thể gây thêm bất kỳ gợn sóng nào trong lòng tôi nữa. “Cô Nhi và tổng giám đốc Quang đã đến sớm như vậy sao?” Nguyễn Mỹ nhìn thấy tôi thì niềm nở chào hỏi hết sức thân thiện, như thể mối hận thù giữa chúng tôi không hề tồn tại. Về điều này thì tôi cực kỳ ngưỡng mộ Nguyễn Mỹ, một người phụ nữ có khả năng diễn xuất rất đỉnh cao.
Nguyễn Mỹ rất xứng đáng đứng đầu trong làng giải trí, không phải sao? “Sinh nhật của dì Thảo, chúng tôi đương nhiên không dám thất lễ.” Tôi nhàn nhạt liếc Nguyễn Mỹ một cái, khuôn mặt không cảm xúc nói. “Hai người nhìn rất hợp nhau, không lẽ đã có chuyện tốt gì xảy ra sao?” Nguyễn Mỹ ôm lấy cánh tay của Trần Thanh Vũ, nở nụ cười tươi nhìn tôi nói.
Tôi liếc Nguyễn Mỹ, cong môi lên một chút rồi chậm rãi nói: “Cô Mỹ và tổng giám đốc Vũ trông cũng rất tình cảm, chẳng lẽ ngày cưới của hai người đã xác định rồi sao?”
Lần trước Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ đã đính hôn rồi, không lẽ lần này lại sắp kết hôn luôn sao? “Sau khi ngày cưới được xác định, tôi nhất định sẽ mời cô Nhi tới tham gia, đến lúc đó cô nhất định phải đến đấy nhé.” Nguyễn Mỹ cong môi nói với tôi.
Tôi chán nản nói: “Được, đến lúc đó nhất định tôi sẽ tặng hai người một món quà lớn. Thật xin lỗi, tôi xin phép ra ngoài một chút, không thể tiếp tục nói chuyện cùng cô Mỹ nữa.”
Tôi không muốn tiếp tục tranh cãi với Nguyễn Mỹ, cũng không có ý định tiếp tục tranh luận cùng cô ta nữa.
Tôi đi về phía nhà vệ sinh dưới lầu, cùng lúc lại gặp chủ tịch
Nguyễn Trung Quân từ trên lầu đi xuống.
Mặc dù đã bước qua tuổi trung niên nhưng ông ấy vẫn cực kỳ tuấn tú phong độ. Nghe nói ông ấy và Trịnh Phương Thảo có quan hệ rất tốt, hai người họ càng ngày càng tình cảm nhưng lại chưa từng bị dính vào scandal nào. “Cô đây đang muốn đi đâu sao?” Chủ tịch Quân ôn hoà nhìn tôi hỏi. “Cháu muốn đi nhà vệ sinh dưới lầu một chút.” “Có cần chú gọi người dẫn cháu đi không?” Chủ tịch Quân cười tủm tỉm nói. “Không cần đâu ạ, cảm ơn chủ tịch Quân.” Tôi lắc đầu, chủ tịch Quân cũng không ép buộc, đáp lại với tôi một tiếng rồi rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng của chủ tịch Quân, bỗng dưng cảm thấy tim đập rộn ràng.
Loại cảm giác này có phần khó có thể giải thích được. Rõ ràng đây là lần đầu tiên tôi gặp chủ tịch Quân, nhưng cảm giác kì lạ trong lòng khiến tôi có chút bối rối khó hiểu.
Tôi không biết rốt cuộc những cảm giác này là gì, giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy Trịnh Phương Thảo vậy, tự nhiên trong lòng xuất hiện một thứ cảm giác rất vi diệu tinh tế nhưng lại rất gần gũi.
Khi từ nhà vệ sinh đi ra, tôi bước lên lầu đi dạo một chút, nhà họ Nguyễn quả không hổ danh là gia tộc giàu có số một thủ đô. Biệt thự này có diện tích rất lớn, mọi thiết kế và những đồ trang trí đều hết sức trang nhã.
Tất cả đều là những sắc màu ấm mà tôi thích, tạo cho người ngắm nhìn nó một cảm giác cực kỳ ấm áp. “Em yêu. Tôi vừa đi dạo tới một căn phòng ở cuối hành lang thì nghe thấy một giọng nói khàn khàn êm tai.
Tôi sững sờ một lúc, dừng bước lại nhìn qua khe cửa, tôi thấy chủ tịch Quân đang ôm Trịnh Phương Thảo, yêu thương cưng chiều bà ấy.
Khuôn mặt xinh đẹp và quý phái của Trịnh Phương Thảo liếc chủ tịch Quân một cái, ánh mắt mang theo chút hờn dỗi. “Đừng làm phiền em, lỡ có người đi qua thì phải làm sao?” “Em sợ cái gì? Anh hôn vợ anh, ai dám nói cái gì?” Chủ tịch Quân xị mặt nói với Trịnh Phương Thảo.
Khuôn mặt Trịnh Phương Thảo đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn chủ tịch Quân, sau đó cơ thể mềm nhũn như một dòng suối, chỉ có thể vịn vào người của chủ tịch Quân, liên tục thở dốc.
Nhìn thấy dáng vẻ tình cảm triền miên không rời của hai người họ, trong lòng tôi không khỏi hâm mộ xen lẫn chút ghen ti. Trên đời này quả thực có rất ít cặp vợ chồng nào có thể giống như Trịnh Phương Thảo và chủ tịch Quân, rõ ràng đã kết hôn hơn hai mươi năm mà vẫn có tình yêu cuồng nhiệt như lúc mới quen.
Chủ tịch Quân đối xử với Trịnh Phương Thảo cũng hết mực quan tâm và dịu dàng.
Tôi cảm thấy việc mình ngồi xổm ở góc tường nhìn vợ chồng nhà người ta tình cảm với nhau, thật sự không ổn tí nào, vừa sờ sờ mũi định rời đi thì lại nghe thấy Trịnh Phương Thảo nhắc đến tên mình. “Trung Quân, em có chút lo lắng cho Huỳnh Bảo Nhi.” “Hả? Có phải là vợ cũ của Trần Thanh Vũ không?” Nguyễn Trung Quân ôm Trịnh Phương Thảo ngồi trên ghế số pha, khuôn mặt tuấn tú hiện chút thâm trầm nhìn Trịnh Phương Thảo đang ngồi trong lòng. “Ừm, em lo rằng sau khi nói ra chuyện này đêm nay, Bảo Nhi sẽ bị tổn thương.” “Em rất thích Huỳnh Bảo Nhi sao?” Nguyễn Trung Quân nhẹ nhàng cắn một cái lên bả vai trần của Trịnh Phương Thảo. “Thích chứ, không biết tại sao, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi, em đã rất thích cô gái này, cảm giác thật kỳ diệu.” Trịnh Phương Thảo lười biếng ngả người vào vòng tay Nguyễn Trung Quân, hai chân hơi mở ra, tùy ý để Nguyễn Trung
Quân tiến vào trong.
Vẻ ngoài Nguyễn Trung Quân trông rất hiền lành nhã nhặn, vậy mà chuyện giường chiếu lại hung mãnh như thế.
Tôi nhìn mà mặt đỏ tới tận mang tai, ngay lập tức đưa tay lên che mặt, khép cửa lại. Sau đó tôi không thể nghe thấy Nguyễn Trung Quân và Trịnh Phương Thảo nói gì nữa, thứ duy nhất tôi nghe được chính là tiếng thở dốc hổn hển của hai người họ.
Không ngờ rằng hai người lại thích chơi kiểu này? Mối quan hệ của hai người họ quả nhiên giống như những gì thế giới ngoài kia đồn đại, cực kỳ tình cảm.
Có lẽ do tôi nhìn trộm Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung
Quân tình cảm triền miên, trong lòng tự nhiên cảm thấy có chút chột dạ không yên.
Tôi lảo đảo nhìn ngó xung quanh tìm đường xuống lầu, cuối cùng sau một vòng dạo quanh lâu tôi cũng tìm được cầu thang. Ngay khi tôi chuẩn bị bước xuống cầu thang thì chợt thấy một bóng đen tiến lại gần mình. Tôi chưa kịp phản ứng đã bị người đó kéo vào căn phòng sau lưng. “Ưm” Tôi bị kéo mạnh vào trong căn phòng phía sau, trời đất quay cuồng, tôi còn chưa kịp nhìn rõ tình hình thì một nụ hôn lạnh lùng đã vội vàng rơi xuống người tôi.
Tôi kêu đau một tiếng, vươn tay ra muốn đẩy người đàn ông đang đè trên người mình ra, nhưng người đó lại dùng sức ghì chặt lấy bờ vai của tôi, không cho tôi đẩy ra. “Khốn kiếp… Trần Thanh Vũ, có phải là anh không?” Đèn trong căn phòng này tối mờ nhạt, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng thứ cảm giác quen thuộc này.
Người đẩy tôi vào căn phòng này chắc chắn là Trần Thanh Vũ, không còn nghi ngờ gì nữa. “Cạch” một tiếng. Quả nhiên, sau khi ánh đèn được bật lên, đập vào mắt tôi là khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo của Trần Thanh Vũ.
Tôi dùng sức đẩy cơ thể của Trần Thanh Vũ ra, lau khoé miệng, giận dữ nói: “Trần Thanh Vũ, anh đã chơi chán chưa?”
Ánh mắt thâm trầm của Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào bộ lễ phục trên người tôi một lúc lâu, ở phía đuôi lông mày ẩn hiện một chút hơi thở ảm đạm.
Sau khi nhìn tôi một hồi lâu, anh như một con báo lạnh lùng khát máu, nhất thời khiến tôi cảm thấy hoảng hốt và bối rối đến khó hiểu.
Khi anh đến gần tôi, tôi bất giác lùi lại phía sau, anh lại tiếp tục tiến về phía trước, đẩy tôi vào một góc bên trong. “Bộ váy này là do Lê Minh Quang tặng cho em sao?” Anh lạnh lùng nhếch môi, duỗi ngón tay ra, mơ hồ chậm rãi trượt lên vị trí xương quai xanh của tôi.
Nhìn Trần Thanh Vũ làm càn, cả người tôi cứng đờ lại, tôi cắn môi tức giận nói với Trần Thanh Vũ: “Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh hết.” “Xoẹt” Tôi chưa kịp nói hết lời, Trần Thanh Vũ đã mạnh tay xé nát chiếc váy trên người tôi.
Tôi nhìn bộ lễ phục của mình bị xé làm hai mảnh, tôi tức giận hét lên với Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, anh đừng có mà quá đáng.”
Trần Thanh Vũ chết tiệt, anh ta lại dám xé rách cái váy của tôi. “Tôi thấy, cực kỳ chướng mắt.” Trần Thanh Vũ lạnh lùng liếc mắt một cái, bế tôi lên, mạnh tay ném tôi lên giường. “Đồ khốn kiếp, sao anh lại đối xử với tôi như vậy?” Tôi bị Trần Thanh Vũ ném lên trên giường, đầu óc còn hơi choáng váng một chút, cơ thể của Trần Thanh Vũ ngay lập tức đè nặng lên người tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Trần Thanh Vũ đã tháo miếng đệm ngực của tôi vứt thẳng xuống đất. “Trần Thanh Vũ.” Trước hành động làm bậy của anh, tôi run lên vì tức giận, thiếu chút nữa là có thể ngất xỉu luôn rồi.
Trần Thanh Vũ uể oải nhìn tôi chằm chằm, con ngươi hung dữ nói: “Huỳnh Bảo Nhi, cơ thể của em sẽ chỉ thừa nhận một người đàn ông là tôi.” “Đồ điên” Nghe anh nói xong, tôi lạnh lùng nhìn Trần Thanh Vũ, định đẩy cơ thể của Trần Thanh Vũ ra, ai dè anh ta lại hèn hạ tách hai chân của tôi ra rồi đưa tay vào trong. “Á.” Tôi hoảng loạn kêu lên một tiếng, vị trí đuôi cột sống như có dòng điện xẹt qua, cơ thể tôi căng cứng như bị bóp chặt, cả người đều bị đè xuống giường. “Huỳnh Bảo Nhi, chỉ tôi mới có thể khiến em phát ra thứ âm thanh này, chỉ có tôi mới có thể.” Giọng nói của Trần Thanh Vũ khàn khàn, nghe khó chịu đến kì lạ, mi mắt của tôi bắt đầu rơi nước mắt vì những động tác của Trần Thanh Vũ.
Tôi nắm chặt lấy ga trải giường dưới thân mình, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Thanh Vũ mà quát to: “Trần Thanh Vũ, đồ đề tiện, đồ vô liêm sỉ..” “Vẫn còn có sức để gào thét à?” Trần Thanh Vũ liếc tôi một cái, đột nhiên rút ngón tay ra, cơ thể tôi lập tức trở nên vô cùng trống rỗng.
Tôi không nhịn được, cong người lên cầu xin Trần Thanh Vũ, nói: “Trần Thanh Vũ… cho tôi… Trần Thanh Vũ..” “Cho em cái gì?” Trần Thanh Vũ cúi người, hơi thở mỏng manh lạnh lẽo phả vào mặt tôi, ý tứ có chút châm chọc.
Hai chân tôi bất giác cuốn chặt lấy eo của Trần Thanh Vũ, không ngừng cọ sát vào người Trần Thanh Vũ, nói: “Cho tôi.. Trần Thanh Vũ.” “Huỳnh Bảo Nhi, thân thể của em, chỉ có thể để tôi đụng vào, biết chưa?” “Tôi… biết rồi.” Hiện tại tôi chỉ muốn mau chóng thoát khỏi cảm giác nóng ran khô khốc khó chịu này. Tôi cầu xin Trần Thanh Vũ, điên cuồng cắn vào lồng ngực của anh.
Trần Thanh Vũ dựng hai chân của tôi lên, chiếm hữu tôi bằng động tác mạnh mẽ và thô bạo.
Hai người chúng tôi quấn chặt nhau trên chiếc giường lớn đó, yêu đương rất hạnh phúc và nồng nhiệt.