CHƯƠNG 172
Nhưng lần này cô trở về không định để Diệp Nam Huyền sống quá thoải mái!
Trầm Mặc Ca duỗi lưng, nói với Tống Đình đứng bên kia đến ngây người: “Này, trợ lý Tống, anh đẩy tôi đến phòng khách đi, tôi muốn xem tivi. Xem ra còn phải chờ một lúc nữa mới có thể ăn cơm.”
Tống Đình thấy cô gọi mình thì vội vàng ngẩng đầu nhìn Diệp Nam Huyền, Diệp Nam Huyền gật đầu với anh ta, Tống Đình vội vàng đi tới đẩy cô đến phòng khách.
Trầm Mặc Ca cầm điều khiển từ xa nhàm chán chuyển kênh, tiện tay chỉ vào nói: “Anh gọt cho tôi quả táo đi.”
Tống Đình dừng một chút, nhưng vẫn làm theo.
Trầm Mặc Ca cũng không nhìn anh ta, tìm một gameshow, không lâu sau cười ha ha.
Tiếng cười tràn ngập toàn bộ phòng khách.
Diệp Nam Huyền nhìn thấy cô vui vẻ thì khóe môi hơi cong lên, tiếp tục nấu cơm.
Má Trương lại tức giận muốn chết.
Tống Đình cau mày rất lâu, rốt cuộc không nhịn được thấp giọng nói: “Nhà thiết kế Lisa, tai nạn lần này do tập đoàn chúng tôi sắp xếp không chu đáo, nhưng cũng không phải là trách nhiệm của Tổng giám đốc Diệp. Cô đừng ỷ vào Tổng giám đốc Diệp đối xử đặc biệt với mình mà không biết tốt xấu. Từ nhỏ Tổng giám đốc Diệp chúng tôi sinh ra đã ngậm thìa vàng, có lúc nào phải làm những chuyện vì phụ nữ chứ? Cho dù là mợ chủ trước đó cũng chưa từng khiến Tổng giám đốc Diệp làm như vậy, cô vẫn nên bớt gây chuyện đi.”
Trầm Mặc Ca dừng tay một chút, quay đầu cười tà ác.
“Mợ chủ trước kia của mấy người không khiến Tổng giám đốc Diệp làm như thế, chỉ có thể nói cô ta ngu ngốc! Lấy chồng làm gì? Không phải là được đàn ông cưng chiều sao? Nếu mình phải chịu thiệt thòi vì đàn ông thì người phụ nữ như vậy chết đi cũng coi như được giải thoát.”
“Lisa! Cô đừng có quá đáng!”
Lần này Tống Đình nổi giận.
“Mợ chủ của chúng tôi là người phụ nữ tốt nhất trên đời này, sao người phụ nữ như cô có thể so sánh được chứ? Tôi nói cho cô biết, cô không bằng một ngón tay của mợ chủ chúng tôi. Đừng tưởng rằng cô vào được nhà họ Diệp thì thật sự có thể làm mợ chủ nhà họ Diệp! Tổng giám đốc Diệp tốt với cô, đó là may mắn của cô. Đừng tùy tiện sử dụng ý tốt của Tổng giám đốc Diệp, đến lúc đó tôi rất vui lòng ném cô ra khỏi chỗ này!”
Tống Đình thở phì phì nói, sau đó xoay người rời đi, thậm chí quên nói với Diệp Nam Huyền.
Cả người Trầm Mặc Ca ngây ra.
Được một người không quá quen thuộc khen ngợi, cảm giác này thật sự không quá tốt! Nhưng trong lòng lại không khỏi có chút đau lòng.
Nếu lúc trước cô thật sự tốt như lời Tống Đình đã nói thì sao có thể rơi vào kết cục chìm trong biển lửa chứ?
Tống Đình rời đi rất quyết liệt, cánh cửa vang lên tiếng động lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!