Thi Nhân vô cùng kinh ngạc quay đầu lại: "Là ai hả?"
Sư phụ của trợ lý là ai? Hoá ra trợ lý còn có sư phụ sao? Cô chỉ nhớ là sau khi Lão Tiêu lui ra, chính là người trợ lý trẻ tuổi này tiếp nhận luôn.
Nghĩ đến đây, Thi Nhân ngạc nhiên mở lời: "Liệu không phải là lão Tiêu đấy chứ?"
Trợ lý gật đầu: "Đúng vậy."
Chuyện này, không dễ xử lý rồi.
Một người là người thân cận, một người là người mà bà xã coi trọng.
Đuổi ai ra cũng đều không được.
Tiêu Khôn Hoằng cũng có chút sửng sốt, anh cũng biết lão Tiêu yêu đương rồi, thế nhưng không nghĩ tới người yêu lại có thể là Triệu Nhược Trúc của bộ phận thiết kế.
Hai người này thấy thế nào cũng không giống nhau, sao lại ở cạnh nhau rồi?
Vợ chồng đối mặt với nhau, đều cảm thấy vô cùng khó tin.
"À thì, lão Tiêu bao nhiêu tuổi rồi?"
Trong ấn tượng của Thi Nhân, trợ lý Tiêu hơi mập mạp, trên mặt luôn mang theo một nụ cười ôn hòa, vô cùng hoà nhã dễ gần, bình dị gần gũi.
Có điều là có thể đến với người bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng, cũng không dễ dàng giống như biểu hiện bên ngoài.
"Cũng xấp xỉ anh."
Thi Nhân nhìn nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Cũng đúng, ai có thể so sánh với anh được chứ. Lão Tiêu mới là tuổi tác tầm tầm các anh, cần phải có thể diện."
"Anh nghe phong phanh thấy như em đang châm biếm anh thế?"
Tiêu Khôn Hoằng kéo tay cô ấy: "Vừa rồi là ai còn khoe anh chăm sóc tốt, bây giờ lại nuốt lời rồi à?"
Đàn bà thật là sinh vật dễ thay đổi mà.
"Em châm biếm anh chỗ nào chứ. Chẳng qua thấy anh liền cảm thấy thời gian khá nhân từ đối với anh, nhưng nhìn đến lão Tiêu em mới phát hiện tuổi tác của anh cũng không còn trẻ nữa, bây giờ cũng là người U40 rồi."
Thi Nhân nhịn không được cảm thán một chút, thời gian trôi qua nhanh thật.
Tiếp theo cô nói sang chuyện khác: "Nhưng mà anh nói xem tình hình của lão Tiêu là như nào, anh ta sao lại có thể đến với Nhược Trúc rồi, em có chút bất ngờ. Dù sao nhìn anh ta cũng không giống gu của Nhược Trúc."
"Tính cách của Triệu Nhược Trúc tùy ý như vậy, anh cũng cảm thấy không hợp với lão Tiêu lắm."
Thi Nhân híp mắt: "Nhưng tính cách của em và Nhược Trúc cũng gần giống nhau, em cảm thấy em cũng không hợp với anh lắm."
Tiêu Khôn Hoằng kéo cô vào lòng: "Anh cảm thấy có thể hợp đôi."
"Vậy thì cảm thấy Nhược Trúc và lão Tiêu cũng có thể hợp đôi, đúng không?"
Anh ấy cúi xuống nhìn cô: "Cài bẫy anh à?"
Hoá ra đã đào hố sẵn và chỉ chờ anh nhảy xuống.
"Em không có, em nói đều là thật được chưa."
Thi Nhân thật sự không muốn Triệu Nhược Trúc rời đi, thảo nào trước đây Triệu Nhược Trúc quấn quýt như vậy, thì ra cô ấy biết lão Tiêu nhất định sẽ không từ chức, vì thế người ra đi chỉ có thể là Triệu Nhược Trúc.
Tiêu Khôn Hoằng xoa xoa mũi của cô: "Đáng lý mà nói thì lão Tiêu cũng không phải người của tập đoàn Quang Viễn."
"Ý anh là sao? Lần trước anh bị ốm, lão Tiêu hoàn toàn có thể thay mặt anh mà."
"Anh ta có thể thay mặt anh bởi vì anh ta là người của anh, không phải vì là nhân viên của tập đoàn."
Thi Nhân bị làm cho hoang mang, nhưng mà cô hiểu được ý của Tiêu Khôn Hoằng rồi.
Lão Tiêu không phải nhân viên của tập đoàn Quang Viễn, vì vậy cái quy định cấp cao không thể yêu đương này căn bản là sẽ không áp dụng với Triệu Nhược Trúc.
Thi Nhân tạm thời yên tâm rồi, nếu Triệu Nhược Trúc không đi, kế hoạch của cô ấy có thể không có nỗi lo về sau rồi.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt: "Vậy lão Tiêu nên có chức vị ở tập đoàn Quang Viễn mới đúng chứ."
Một người không có chức vị, làm sao có thể đại diện cho Tiêu Khôn Hoằng được?
"Ừ có, một chức vụ trợ lý bình thường, không hề thuộc về cấp cao."
Lão Tiêu đã nhường chức vị rồi.
Đương nhiên những chuyện này dám chắc là không truyền ra ngoài, cũng không nói cho người khác, coi như là lui ra, nhưng vẫn không có ai dám coi thường lão Tiêu như trước.
Tiêu Khôn Hoằng lúc này mới phản ứng lại, chẳng trách mấy tháng trước, lão Tiêu điều chỉnh chức vị, lúc ấy anh cũng chẳng quan tâm việc này, bây giờ ngẫm lại, đoán lão Tiêu chính là vì Triệu Nhược Trúc mà suy nghĩ đường lui.
Rất đáng khen ngợi, nhìn thấy lão Tiêu bình thường không ho he gì, ,mà chốc lát đã có người yêu, cũng bằng lòng vì người yêu mà hy sinh tiền đồ trước mắt.
Ôi, đàn ông!
Sau khi về đến nhà, bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị quần áo mà ngày mai ra ngoài rồi.
Ba bánh bao nhỏ phấn khởi, lưu luyến không rời mà tạm biệt với Bạch Tuyết, dù sao nơi mà bé đi cũng là núi lớn, đường xá xa xôi không thể mang chó đi theo.
Lúc này một bên khác.
Cố Văn Trình ngồi trên ghế của khách sạn: "Bên tập đoàn Quang Viễn đã có tin tức gì chưa?"
Anh ta cảm thấy Thi Nhân chắc chắn sẽ cảm thấy hứng thú với ngọc trai ở biển.
Chờ sau khi cô đi đến bên kia, anh ta mới có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
"Nghe nói tập đoàn Quang Viễn quả thật là đã phái người qua đó, nhưng người đi không phải Thi Nhân, mà là nhân viên chủ quản của bộ phận thiết kế.
Cố Văn Trình kinh ngạc ngẩng đầu: "Làm sao có thể như thế chứ?"
"Câu trả lời mà chúng tôi nhận được chính là như thế."
Thi Nhân sao lại có thể không đi?
Cố Văn Trình cau mày: "Cô ta đi đâu rồi?"
"Nghe nói Thi Nhân quay về quê nhà cúng tổ lễ mừng năm mới, mang theo con cái cùng nhau trở về."
"Quê nhà cô ta ở đâu?"
"Ở một cái trấn nhỏ xa xôi của Hà Nam, đây là thông tin của thị trấn nhỏ ấy." Bọn họ đã sớm điều tra những việc này rồi, chứ không chờ Cố Văn Trình hỏi mới đi điều tra.
Lúc Cố Văn Trình nhìn đến tên thị trấn nhỏ ấy cùng với phương hướng đó, anh ta bỗng nhiên lộ ra sự vui mừng khôn xiết: "Thật đúng là xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, tìm mãi không được mà vô tình lại thấy! Sao lại có thể trùng hợp là ở đây chứ?"
Anh ta suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên: "Đặt vé đi, tôi cũng muốn đi đến chỗ ấy." Lần này anh ta muốn tự mình đi xem xem, rốt cuộc có phải người anh ta muốn tìm hay không.
Qua nhiều năm như vậy rồi, cũng tìm nhiều năm như vậy rồi.
Lại có thể có được manh mối ở Việt Nam.
Bây giờ Mạc Mỹ Đình cũng thành công vào được nhà họ Mạc rồi, thật sự là trời cũng giúp ta.
Cố Văn Trình bỗng nhiên dừng một chút: "Gần đây có phải Mạc Đông Lăng rất để ý tới nhà họ Tiêu hay không?"
Lẽ nào Mạc Đông Lăng đã sớm phát hiện rồi?
"Trước mắt bởi vì đang hợp tác với tập đoàn Quang Viễn, Mạc Đông Lăng ngược lại đã gặp người nhà họ Tiêu mấy lần, chỉ có điều không thấy điều gì khác thường cả."
Cố Văn Trình cười khẩy: "Đây thật đúng là tốt quá rồi!"
Đợi cho đến lúc Mạc Đông Lăng phát hiện ra thì đã muộn rồi, cuối cùng người thắng nhất định là anh ta!
Lần này, anh ta muốn có được toàn bộ nhà họ Mạc.
Cố Văn Trình nhìn tài liệu trong tay, anh ta nhịn không được mà cười thành tiếng: "Thì ra là ở đây, thì ra là cô ta."
"Anh nhìn ra điều gì rồi sao?"
Nụ cười trên mặt của Cố Văn Trình trong nháy mắt đã biến mất: "Đi điều tra thử xem ông cụ nhà họ Tiêu xem, phải nhanh đấy."
Anh ta cảm thấy bản thân sắp biết được sự thật rồi.
Thật sự là làm cho người ta nhiệt huyết sục sôi mà.
Mạc Đông Lăng, sau khi tôi thắng được lần này, nhất định phải rút hết máu của anh, đem anh nhốt vào bên trong lồng sắt, đem sự sỉ nhục trước đây anh cho tôi tất cả trả lại gấp bội lần.
Anh ta thoi thóp nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được cơ hội này rồi.
----
Ngày hôm sau, Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đều ngủ dậy sớm, mang theo con cái cùng xuất phát.
Ba bánh bao nhỏ cũng ngủ dậy rất sớm, chỉ có điều sau khi bé ba từ bên ngoài tạm biệt Bạch Tuyết, cô bé lại nhìn thấy một ông cụ đứng bên ngoài hàng rào vườn hoa.
"Ô, cháu à, cháu tên là Mạc Tiểu Khê đúng không?"
"Ông là ai?"
Bánh bao nhỏ lui về phía sau vài bước, ánh mắt có chút cảnh giác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!